Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 7: Bếp lửa




Chương 7: Bếp lửa

Ánh lửa bập bùng, than củi đỏ hỏn nổ từng tiếng lách tách, lão Mourir ngồi thất thần trước bếp lửa, tay cầm tẩu thuốc, tàn thuốc nguội đi, theo trọng lực mà rơi xuống đất.

Xung quanh vài ba nhóm người tụm lại, trăng tròn treo cao, tỏa ánh nguyệt bàng bạc, tựa như dải lụa mềm mại xuyên qua những kẽ lá, chạm xuống nền đất đầy hoa thảo.

Đại tế tự Agasan, theo lời lão Mourir nói là vậy, đang ngồi bên cạnh Saul, thỉnh thoảng nở nụ cười hiền hậu, hắn nhìn sang, thấy hàm răng lão chỉ còn có mấy cái, bỗng dưng muốn bật cười, nhưng lại sợ bị lão Agasan dùng cây quải trượng kia mà đánh, hắn cũng không chịu nổi.

"Vậy đây là người mà lão tìm được sao, Mourir?" Đại tế tự Agasan hỏi Mourir, thân thể hơi nhích, vạt áo làm bằng vải thô rơi từ trên chỗ ngồi xuống đất, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt già nua, lúc đen lúc đỏ.

Lão Mourir đập đập tẩu thuốc xuống đất, tàn thuốc rơi vãi ra ngoài, đoạn lão nói. "Đúng vậy, chính xác là người mà chúng ta cần tìm."

"Vậy thì lão già này cũng đến lúc được nghỉ ngơi rồi?"

Thấy lão Agasan đáp lời như thế, Saul cũng không hiểu lắm, nhưng cũng không tham dự vào cuộc đối thoại mà chỉ im lặng ngồi nghe. Tiếng lửa nổ tanh tách, từng làn hơi ấm áp tỏa ra làm Saul thấy thư thả hơn bao giờ hết, đột nhiên hắn có cảm giác còn thoải mái hơn cả khi ở kiếp trước, ngồi chơi game, ăn miếng bánh, làm cái gì đó.

Trải qua điều kiện sinh hoạt như vậy, đau đớn, tủi khổ, điều buồn cười là giờ đây ngay cả một khoảnh khắc ngồi bên bếp lửa ấm áp cũng làm hắn cảm thấy thỏa mãn.

Lão Mourir nhìn lên ánh trăng treo trên cao, ngay cả ở thế giới giả tưởng này, trăng cũng đẹp mĩ lệ như vậy, hệt như ánh trăng ở quê nhà hắn.

"Tôi có lẽ chỉ ở đây một đêm thôi, chuyện còn lại có lẽ phải nhờ lão." Mourir khẽ rít một hơi thuốc, khói theo đường mũi bay ra, phảng phất xung quanh thân thể.



Ba người ngồi trên khúc gỗ, bề mặt có chút gồ ghề, hai người đàn ông đang nói chuyện, còn Saul thì lại tương tư về điều khác, mắt hắn hơi mờ đi, cũng không phải là mờ vì hơi nước, chỉ là không có tiêu cự. Hắn đang cố sắp sếp lại dữ kiện trong đầu.

Đây là năm thứ nhất của Đại t·hảm h·ọa lần thứ hai, theo như sách cổ nói, những sinh vật ngoại lai bắt đầu suất hiện từ phía tây, dần dần mà lan đến nhiều nơi khác, vương đô thất thủ, sau đó, hắn không biết, bằng cách nào đó mà anh hùng xuất hiện, tiêu diệt bọn chúng, chấm dứt thời đại c·hiến t·ranh kéo dài đằng đẵng bao năm. Và như thế, con người lại trở về kỷ nguyên hòa bình. Mọi thứ đều được ghi trong sách sử. Nhân vật chính mà hắn tạo ra sống dười thời bình không lâu sau khi giành được chiến thắng. Nếu xâu chuỗi mọi dữ kiện lại, thì có lẽ một điều không tưởng tượng được đã xảy ra, hắn có thể là...

"Anh hùng..." Lão Mourir nói, tâm trạng lão có vẻ không tốt lắm, tẩu thuốc cũng theo ngón tay mà đập lên đập xuống, tàn lửa li ti bay bay trong không khí.

Saul cũng rời khỏi trạng thái thất thần, Đại tế tự quay sang nhìn hắn, khuôn mặt toát lên vẻ t·ang t·hương tuế nguyệt, thứ mà chỉ có những người từng trải qua vết cắt của thời gian mới biểu hiện ra được, đằng sau nụ cười ấy, lại mang theo nuỗi buồn man mác, không nói thành lời, không khí xung quanh cũng vì vậy mà trầm xuống, cả ba người đều im lặng, chờ một chút, lão Agasan mới nói.

"Cậu Saul đã từng nghe qua Đại t·hảm h·ọa lần thứ nhất?"

Saul khẽ cau mày, tất nhiên là hắn đọc qua rồi, theo nội dung game đưa ra thì...

"Thần minh hợp sức, đánh lui sinh vật ngoại lai, cùng lúc đó, phong ấn tà thần, thế giới một lần nữa trở về yên bình, người dân ấm no hạnh phúc."

"Hahaha." Đại tế tự Agasan bật cười chua chát, đôi tay có chút run rẩy, hồi lâu, lão ta ho lên từng tiếng khụ khụ, tựa như minh chứng cho sinh mệnh đã ở cuối đoạn đường mang tên thời gian.

Lão Mourir bên cạnh im lặng không nói gì, đôi mắt âm trầm. đục mờ hơi nước, lão ngẩng đầu về phía ánh trăng, nhưng trăng đã ngượng ngùng nấp sau mây, chỉ còn vài tia sáng yếu ớt chiếu rọi.

Saul chợt nhận ra có gì đó không ổn, như rằng mọi truyện hắn vừa kể chỉ là một câu truyện hài hước, dùng để chọc cười lũ trẻ con láu cá. Hắn bèn hỏi.



"Không phải vậy sao?"

Lão Mourir để tẩu thuốc xuống, lắc đầu. "Tất nhiên là không phải." Ánh sáng ấm áp chiếu qua một nửa khuôn mặt lão, hệt như mặt hồ tĩnh lặng, không có chút cảm xúc nào. "Mọi thứ mà cậu đã nghe qua, chỉ là lời giả dối của lũ thần minh..."

Giọng nói của lão bình thản, nhưng trong bất giác, tay nắm tẩu thuốc lại run lên theo từng nhịp. "Không có cái gì gọi thần minh cả, chỉ toàn một lũ giả dối."

Đùng một tiếng, sét đánh ngang tai, Saul ngồi c·hết lặng, rốt cuộc mọi chuyện là sao, chuyện gì đã xảy ra, tại sao nội thứ mà hắn nghe được lại khác xa nội dung game mà hắn đã chơi?

Trong lòng rối như tơ vò, đủ loại suy nghĩ lóe lên trong đầu rồi biến mất, hắn không hiểu?

Đại tế tự Agasan thấy thế, mỉm cười, đôi tay già nua đầy nếp nhăn vỗ lên vai hắn.

"Để tôi kể lại cho cậu mọi thứ đi."

Saul im lặng, giọng nói khàn khàn vang lên.

"Nhiều năm về trước, người dân lục địa đen sống trong êm đềm, ấm cũng, đâu đâu cũng có tiếng trẻ con cười đùa vui vẻ, đất đai khắp nơi thì trù phú, con người sống với nhau mà không cần lo về bất cứ thứ gì, nhưng, đùng một cái, chính là cái đêm định mệnh đó, khi mà lũ ngoại lai đột nhiên xuất hiện từ bầu trời, chúng xuống mặt đất, tàn sát tất cả người dân, xung quanh biến thành địa ngục ai oán, chỉ còn là một màu máu, máu chảy nhuộm đỏ màu đất." Nói đến đây, đôi mắt Agasan nhắm lại. "Lúc đó, Anh hùng xuất hiện, cùng đồng đội của mình kề vai sát cánh, ròng rã hàng chục năm trời, thành công đẩy lùi bọn chúng."

"Nhưng, chờ đợi người con mang chiến thắng khải hoàn về không phải là tiệc rượu đón mừng, không phải là vinh hoa phú quý gì cả. Thần minh cùng vương công quý tộc đã cấu kết lại, giăng một cái bẫy lớn đón tiếp nhóm của anh hùng, kết quả là người bỏ mình, kẻ trốn chạy. Anh hùng đ·ã c·hết, c·hết ngay dưới lưỡi đao của đồng bào, những người mà họ ra sức bảo vệ."



Đúng là chuyện đáng buồn cười, phải không? Saul ngơ ngác, để cho bộ não gặm nhấm những thông tin vừa được nạp vào.

Vậy là, tất cả chỉ là một màn kịch thôi sao?

Không, không đúng, hắn lắc đầu, tựa như đang rơi vào vòng xoáy vô tận.

Bản thân hắn là người chơi game, đáng lẽ ra hắn phải là người nắm rõ nhất thông tin mới đúng, tại sao tất cả lại thành ra như thế này.

"Cậu Saul có vẻ khó tiếp thu chuyện này." Lão Mourir nói ra.

Saul cười cười, nụ cười có vẻ mệt mỏi.

"Cứ cho là lời của ông nói là đúng đi, vậy tại sao ông lại kể cho tôi nghe chuyện này."

"Vì linh cảm."

"Linh cảm?" Hắn bối rối.

"Đúng vậy." Lão Mourir tựa người vào khúc gỗ, thân thể gầy yếu lập lòe sau ánh lửa. "Nhà tiên tri đã tiên tri rằng, 130 năm sau ngày đó, chu kỳ sẽ lại được lặp lại, anh hùng sẽ lại được sinh ra ngay trên mảnh đất mà lũ ngoại lai x·âm p·hạm, chính là xứ Inferno."

Trăng đổi sao rời, trời vậy mà đã tờ mờ sáng, ngọn lửa vẫn cháy bập bùng.

"Vậy là ngay từ đầu, ông đã nghĩ tôi chính là vị anh hùng kia?"

"Đúng vậy."