Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 6: Làng




Chương 6: Làng

Ròng rã ngày đêm, gió thổi mây trôi, trên đường đi bông tuyết khẽ rụng, tan thành từng vũng nước lớn.

Nhiều ngày trôi qua, Saul và lão Mourir cuối cùng cũng đặt chân đến vùng đất giáp ranh giới xứ Inferno, cảnh vật xung quanh dần thay đổi, không còn đất đá gồ ghề nữa, không còn những con đường mòn hiểm trở nữa, thay vào đó là từng đồng cỏ xanh bát ngát, hương thảo mộc bay theo gió, phe phẩy giữa khoảng trời xanh ngắt, làm con người ta thanh thản vô cùng.

"Hai tuần, ròng rã hai tuần chúng ta mới thoát khỏi cái dãy núi quỷ quái đó." Saul than vãn, tay trái chống lên đầu gối, thở gấp như vừa trải qua một cuộc marathon.

Không khí trong lành làm cho hắn thoải mái hơn chút, nhưng chung quy là vẫn còn muộn phiền, vì căn bản thức ăn đã gần như hết sạch.

Hai tuần trôi qua, hai người bọn hắn trèo đèo lội suối, vượt qua những mảng địa hình ghập ghềnh không kể xiết, trên đường thậm chí còn chứng kiến hàng tá con vật bị tuyết phủ kín, đông đá cứng ngắc như một pho tượng.

Đường dần về phía bắc, vượt qua dãy núi bao quanh xứ Inferno, ngay bên sườn núi là một khung cảnh khác hoàn toàn, vì thế mới khiến Saul kinh ngạc, đồng cỏ vô vàn chủng loại nổi bật lên giữa ánh chiều tà, đôi mặt trời đỏ lửa chạy dần về phía sau núi, lưu lại từng bóng mờ đỏ cam rực rỡ.

"Không hiểu thấu." Saul nhìn cảnh hoàng hôn trước mắt, trong thân tâm như có dòng nước ấm chạy qua.

"Cậu Saul có thắc mắc gì sao?" Lão Mourir hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là ở Inferno chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp như vậy."

Hắn cùng lão Mourir dải bước qua cánh đồng xanh, cỏ mọc um tùm đến ngang chân, gió thổi qua nhẹ nhàng phe phẩy. Thấy hắn nói như thế, lão Mourir cười cười.



"Tòa thành đó mưa quanh năm suốt tháng, hiếm lắm mới có một ngày không mây."

"Phải không?" Saul ngẫm nghĩ, thành xứ Inferno chung quy là nơi quan trọng trong nội dung truyện, tuy game chưa có tính năng chính thức về địa điểm này, nhưng mà hắn cũng từng để tâm đến, suy cho cùng, nơi này chắc chắn phải xảy ra điều gì đo quan trọng thì mới dẫn đến đại t·hảm h·ọa, có thể là liên quan đến việc tuyết rơi sau 130 năm.

Cuộc đối thoại lại bất giác chìm trong im lặng, thời gian hai người bọn họ tiếp xúc với nhau tuy không dài, nhưng cũng không còn tính là ngắn nữa, thường thì sau khi đối thoại một vài câu, Saul cùng lão Mourir sẽ lại rơi vào khoảng trầm, có lẽ là do tính cách của cả hai người không quen với việc nói chuyện trao đổi.

Saul hít thở một hơi thật sâu, không khí mang theo tư vị của sự sống tràn vào lá phổi, hắn lại hỏi. "Theo như lời ông nói thì chúng ta cũng sắp đến ngôi làng phụ cận rồi?'

Lão Mourir ánh mắt xa xăm, đầu ngẩng lên rồi hạ xuống, như đang ngẫm nghĩ, lại tựa như đang nhớ lại ký ức khi xưa. "Không rõ lắm cậu Saul, đúng là phụ cận, nhưng vị trí chính xác thì tôi không nhớ, tại lâu lắm rồi tôi chưa đi qua con đường này, cảnh vật cũng thay đổi nhiều quá.

"Chúng ta cứ đi về phía trước thôi." Lão nói thế rồi tiếp tục đi, Saul cũng không hỏi thêm gì, lặng lẽ sánh vai.

Hắn nhớ về khoảng thời gian mấy ngày trước, lúc đó hắn với lão Mourir chật vật trong việc ăn và nghỉ, số thức ăn của lão Mourir mua dường như bị đông đá quá nửa, cắn vào miếng bánh mì không khác gì cắn vào một cục đá cả. Hơn thế nữa, vì chỉ có một tay nên thỉnh thoảng đào tuyết dựng lều mất rất nhiều thời gian, còn leo dốc đường mòn thì không phải nói đến, thân thể của Saul không ổn định, nên lúc đi phải nhờ vả vào lão Mourir rất nhiều. Đến tận bây giờ hắn vẫn không thể tin được lão Mourir lại mời một tên cụt cùng đi chuyến hành trình về phía bắc, nơi mà theo lời lão nói là gia đình của lão ở đó.

Thôi, có lẽ cũng đừng suy nghĩ nhiều, con người ai trả có dăm ba bí mật, lão Mourir không muốn tiết lộ, hắn cũng không hỏi, chung quy là phải tự biết lượng sức mình, không nhờ lão thì hắn cũng không có khả năng rời khỏi Inferno rồi, Saul cũng không muốn c·hết trong hoàn cảnh mà bản thân lại như tên đần, vẫn mở màng về thế giới xung quanh. Bây giờ đối với hắn mà nói, chỉ cần ổn định lại một chút và kiếm thêm tiền, hoàn thành việc đi về phía bắc cùng lão Mourir, sau đó từ phía bắc đi xuống vương đô, nơi mà Saul nắm rõ trong lòng bàn tay, thế là được rồi.

Saul khịt mũi, một vài sợi cỏ phiêu du trong gió, khẽ phe phẩy vào mặt hắn, trời đã dần sẩm tối, nhưng cũng may cho hai người, ánh tịch dương vừa tắt, phía trước mắt đã hiện ra một cánh cổng be bé bằng gỗ, bao quanh là từng cái hàng rào cọc nhọn, cao hơn đầu người một chút.

Hắn cùng lão Mourir đứng bên ngoài nhìn, bên trong một vài ngôi nhà đang tỏa khói nghi ngút.



"Có lẽ chúng ta đến đúng giờ dân làng ăn cơm." Lão Mourir cười cười, bộ râu rậm rạp ngọ nguậy.

Nhìn từng làn khói bay trên nóc nhà, bụng Saul không tự chủ kêu lên, trên đường ăn uống khó khăn, cũng không trách hắn được.

Bước vào trong, Saul nhìn tổng thể làng thì có tầm khoảng 15 đến 20 căn nhà gỗ, phía xa xa trước mắt là căn nhà to nhất. Hắn đưa tay lên phủi phủi bụi trên người, dường như có chút lo lắng. Thấy dáng vẻ bồn chồn của Saul, lão Mourir bảo rằng. "Không cần lo lắng, chúng ta chỉ xin tá túc 1 đêm thôi rồi đi."

Không khí ấm áp trong những ngày đầu năm mới làm thân thể Saul tự giác giãn lỏng ra, đã qua rồi quãng thời gian chật vật nơi xứ lạnh, hắn hơi nao lòng, nhìn qua bàn tay trái đầy vết chai sần, từng vết cứa còn hiển hiện ở đó, đã lành, nhưng để lại vết sẹo in hằn trên da. Lão Mourir đi tiếp về phía trước, dáng đi có vẻ chậm chạp, hẳn là lão đang cố níu lấy ký ức quen thuộc khi xưa. Đi qua đó, một số người dân cũng phát hiện, có người vội vã chạy về phía căn nhà to nhất nơi cuối đường, có người niềm nở chào hỏi khách nhân nơi phương xa đến, nhìn thấy bộ dạng của hai con người xa lạ, họ cũng phát ra tiếng xịt xùi thương cảm. Lão Mourir không nói gì, lặng lặng như đang chờ đợi, Saul giật mình, màn đêm đã vùi lấp đi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, gió nhẹ lung lay thổi, trượt qua khuôn mặt của lão Mourir, mắt lão đã hơi đỏ lên.

"Ông Mourir, đừng bảo ông khóc đấy nhé." Saul khẽ mở miệng trêu lão, chiếc bụng đói vang lên cũng không ngăn được hắn cảm thấy tò mò.

Qua ánh lửa phía xa xa, một lão già lọm khọm đi đến, bước đi bình thản chậm dãi, đúng với cái tuổi đã gần đất xa trời, lá đã muốn rụng về dòng sông lịch sử.

"Mourir, đã lâu không gặp, chớp mắt mà 130 năm trôi qua rồi." Đôi nếp nhăn trên chán chụm lại với nhau, con mắt quang minh nhìn về phía lão Mourir.

Saul không cảm thấy bất ngờ, chỉ là nhìn qua hai người có vẻ còn có chuyện cũ trên mình. Con người là sinh vật lạ như thế, tắm tắp trên dòng sông thời gian, muốn tiến lên phía trước, chạm vào tương lai xa mờ, quay đầu, lại bồi hồi những ngày còn thơ ấu.

Lão Mourir nhẹ nhàng nở nụ cười, quay qua Saul, vỗ vào vai hắn, lại quay qua lão già.

"Đã lâu không gặp, Đại tế tự Agasan."



Những ngày tuyết còn rơi, phủ thành chủ mang một màu trắng như lông ngỗng. Viccto ngồi đối diện cửa sổ, lòng như không bận tấm đến những người đang quần quật mang vác đá bên ngoài, cái bụng phệ lắc lư qua mỗi lần hắn xê dịch thân thể.

"Tình hình bên ngoài thế nào, lão quản gia?"

Bên cạnh, lão quản gia hướng tầm mắt ra ngoài, nhìn những tên dân đen đang khổ sở làm việc, mặt không hiện chút cảm xúc, thấy Viccto hỏi thế bèn quay lại, trong phòng, đôi giá nến đã bị gió thổi tắt từ lâu, mùi hương trầm của nến tỏa ra khắp phòng. Lão mở miệng nói.

"Ngoại trừ việc có tên dân đen mua lượng lớn lương thực ở khu chợ thì không có gì lạ cả."

"Thế sao? Chỉ là một tên dân đen kiếm được chút tiền thôi, cũng không cần quan tâm." Hoa tuyết rơi xuống, Viccto nói, tầm mắt lại đặt ở phía xa, nơi mà từng chiếc xe ngựa trở hàng đang chất dần đầy những viên đá quý lấp lánh. Xuyên qua cành cây khô héo, tuyết đã đọng cả một vùng, nếu mà muốn di chuyển về vương đô bây giờ thì có lẽ hơi khó, nhưng mà hắn có sự lựa chọn sao?

Lão quản gia trầm ngâm, chắp hai tay ra sau lưng, tựa người vào cửa sổ đã phủ vài dải tuyết rơi.

"Vậy là đúng như đại thống lĩnh nói, tuyết rơi rồi, người cũng đã tìm được, chúng ta cũng không cần quan tâm đến lũ nô lệ này nữa."

"Đúng vậy, nên di chuyển." Viccto đồng tình, chỉ là trên mặt cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì, tựa như một con robot vô cảm, có lẽ, dân xứ này, đối với hắn mà nói chỉ là những công cụ biết đi, mất rồi, lại có thể kiếm, không có gì phải nuối tiếc cả.

Bánh xe ngựa lăn tròn trên đường đất, tựa như bánh xe quay vòng của số phận đời người.

Trong góc tối xe ngựa, đôi mắt sáng trên khuôn mặt lem luốc, rụt rè nhìn về một người một thú phía đối diện.

Gió hiu hiu thổi tới, rèm xe phe phẩy, mang theo lời nói du dương như của thiếu nữ vừa tròn đôi mươi, Luna nở nụ cười hiếm có, đôi tay đặt trên đùi, nhẹ nhàng mà quý phái.

"Hân hạnh được gặp, Anh hùng."