Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 5: Khởi đầu




Chương 5: Khởi đầu

Rốt cuộc là khi bị dồn vào bước đường cùng, con người ta sẽ làm ra những việc khó tin đến mức nào? Saul không biết, nhưng hắn chắc chắn là chuyện mình đang làm không đến nỗi gọi là khó tin, nhưng cũng không khôn ngoan gì cho cam.

Cổng thành Inferno chỉ cao có khoảng 4 mét, bao quanh là chằng chịt các dây gai, cùng với vết tích xói mòn của thời gian, xung quanh người qua lại khá là nhiều, tất cả đều đang vác trên mình dụng cụ đào đá, dường như đang muốn đi ra khu mỏ.

"Sáng sớm tinh mơ, vậy mà có nhiều người như thế." Saul cảm thán, quay qua lão Mourir, cũng không thấy có biểu cảm gì, cũng chỉ chậm chạp theo đuôi đoàn người.

"Cậu có vẻ như chưa từng đi làm đá?" Lão Mourir hỏi, cũng không quay đầu lại.

Saul bất chợt cảm thấy mình hơi thiếu cảnh giác, nhưng cũng bình tĩnh trả lời lại. "Thật ra đây là lần đầu, trước khi tôi bị đưa đến Inferno thì chưa từng đi đào đá.

"Thì ra là thế." Lão Mourir gật gù, xem như hiểu thêm một tí về bản thân Saul.

7 ngày qua đi như cái chớp mắt, nói đúng hơn, nay chính là ngày mà Saul cùng với lão Mourir bắt đầu chuyến hành trình đi về phía bắc, bản thân hắn cũng không có sự lựa chọn, chỉ có thể bất khả kháng mà đi theo ông ta, dù sao cũng không thể chôn thây ở cái nơi bị nguyền rủa này được.

Mà cũng không biết lão Mourir kiếm đâu ra một túi nặng chĩu đồng bạc Roh, dù chỉ nghĩ bằng chân thì cũng có thể suy đoán được, đào đá là không thể nào, nghĩ mà xem, nếu tiền dễ kiếm như thế, thì người dân ở đây cũng không phải khổ cực sống ở nơi tồi tàn như này.

Có lẽ ai cũng có bí mật cho riêng mình, mà bản thân hắn cũng thế, ngẫm nghĩ lại, chỉ cần đi theo lão Mourir ra khỏi nơi này trước là được, những chuyện khác thì tính sau.

Đang trong luồng suy nghĩ vô bờ bến thì bỗng dưng lão Mourir kéo hắn ra khỏi đoàn người, trên mặt tuyết trắng, hiện rõ lên dấu chân tách biệt, cả hai lững thững kéo nhau đi về hướng bắc, thực ra thì Saul cũng không rõ hướng bắc là hướng nào, không có la bàn, hắn chỉ có thể chăm chăm đi theo, tựa như con chó nhỏ đang lầm lũi bám đuôi chủ nhân.

Hai bên đường, tuyết phủ trắng xóa, trải dài một màu trắng miên man vô tận, từng hàng cây cao to sừng sững nay đã rụng hết lá, chỉ để lại từng đám hoa tuyết trắng đọng bên trên, hệt như những đám mây bồng bềnh mắc kẹt ở ngọn cây. Đường lên phía bắc thực ra cũng không phải dễ đi như vậy, chỉ là vẫn đang còn ở trong địa phận của xứ Inferno nên núi đá gập ghềnh vẫn chưa xuất hiện nhiều. Có lẽ trong nay mai đi, Saul nghĩ, thực sự là chuyến hành trình mù mịt.

Cứ như thế, hai bóng người lầm lũi trong biển tuyết, thình thoảng, Mourir ngó lên trời, dường như đang xác định phương hướng, Saul tặc lưỡi, người như hắn mà nói, ngay kể có google map còn có khả năng tắc đường chứ đừng nói là xác định phương hướng dựa theo các tinh vân.

Mà nói ra cũng thấy buồn cười, kiếp trước của hắn, một thế giới tiền tài, tình cảm, quyền lực đan xen chi phối, mặc dù sống trong thời bình, nhưng thực ra, Saul cảm giác bản thân chẳng khác gì một bộ t·hi t·hể đ·ã c·hết vậy, c·hết không phải vì tên bay đạn lạc ngoài chiến trường như cha ông thời xưa, c·hết không phải vì các lí do sinh lão bệnh tử, không phải c·hết về vật lý, nhưng lại c·hết về tâm hồn, mới trẻ tuổi như vậy, mới bước ra cuộc đời chẳng mấy lâu, nhưng tâm hồn đã già cỗi từ bao giờ, không còn cảm giác vui vẻ khi tụ tập bạn bè, không còn cảm giác phấn khích khi trải nghiệm một mối quan hệ mới, dần dần, Saul thu mình, tựa như con tằm ở trong chiếc kén mà nó tạo ra. Hắn tự tạo cho mình vỏ bọc, ngăn cách với thế giới bên ngoài, rồi cắm đầu vào game, dường như game mới chính là thế giới thật mà hắn mơ ước, mộng ảo và hiện thực, bất giác nhận ra, đã chẳng còn thể phân biệt được nữa.

Saul biết hắn may mắn, vì hắn vẫn còn gia đình của mình, còn nguyên vẹn bố và mẹ, còn có em gái, tất cả đều là những người mà Saul yêu thương tận tâm can mình, có những lúc bất giác tỉnh lại trong đêm, lại nhận ra bốn phía chỉ là bức tường gỗ cũ kĩ, tim hắn nhói lên như ngàn vết dao cứa, tâm hắn đ·ã c·hết, nhưng hắn lại nhớ nhà.

Tỉnh mộng, chỉ còn là một màu tuyết trắng, Saul không biết hắn nên vui vì được sống với chính thế giới mà hắn mơ ước, hay buồn vì đã không còn cơ hội để nói một tiếng con yêu bố mẹ, nhưng dù sao, cũng không còn quan trọng nữa, việc trước mắt là phải sống sót, sống thật tốt trong thế giới này, có lẽ như vậy mới len lói được tia hi vọng trở về nhà.

"CẬU SAUL..."

Saul hơi giật mình, quay qua là khuôn mặt lão Mourir, bộ râu xồm xoàm, đôi mắt có vẻ hơi lo lắng, không biết vì sao, Saul cảm thấy lão Mourir lo lắng cho hắn khá nhiều, dù cho hai người quen biết nhau còn chưa được chục ngày, có lẽ là như lão nói, ông trời thương tình để hắn gặp được người tốt như lão ta, hoặc có lẽ lão Mourir cũng có mục đích khác, nhưng hắn không quan tâm nổi nữa rồi, dù sao cũng không còn gì để mất, đến ngay cả thân thể còn không toàn vẹn mà.

Saul lấy lại tinh thần. "Sao thế ông Mourir?"

"Không có gì, tôi tính bảo cậu là chúng ta nên kiếm chỗ nghỉ ngơi, dù sao cũng đã đi cả ngày rồi."

Lão Mourir nói thế làm hắn bất giác nhìn về khoảng trời phía xa, đúng thật, mặt trời đã chợp mắt từ bao giờ, chỉ để lại từng vệt đỏ rực như ngọn lửa, khung cảnh đẹp một cách tráng lệ, Saul đứng chôn chân như vậy nhìn chằm chằm vào bức tranh của tạo hóa, chợt thấy sống mũi cay cay, đã lâu rồi hắn không còn thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên, ngẫm lại thì, chỉ chớp mắt trôi qua, cuộc sống con người đã thay đổi quá nhiều, nông thôn dần đô thị hóa, còn đô thị thì dần xuất hiện thêm nhiều khu công nghiệp, các tòa nhà chọc trời cũng mọc lên như nấm sau mưa, đã không còn chỗ cho các tinh vân tỏa sáng, thay vào đó là ánh đèn điện chói lóa, dường như không bao giờ tắt.

Cảm thán vài giây, Saul quay lại, thấy lão Mourir đang cặm cụi đào tuyết, không mảy may đến việc gọi hắn giúp đỡ. Bản thân hắn cũng không mặt dày đến mức như vậy được, cũng lặng lẽ đi đến, dùng đến cánh tay còn lại của mình mà đào. Hai thân ảnh như hai ngọn cỏ dại, chìm hẳn vào trong biển tuyết mênh mông bất tận.

Thành Inferno, trước phủ lãnh chúa, một tấm biển thông báo cũ kĩ, đọng lại màu sắc cằn cỗi của thời gian, mà ở trên đó, cũng ghim một tờ giấy mới, nhưng dường như cũng chỉ để khoe rằng lãnh chúa là người tài cao, hiểu sâu biết rộng, vì phần lớn cư dân ở đây cũng không biết chữ. Cũng vì lẽ đó, ở bên cạnh, tên lính gác đứng dõng dạc hô to, bộ giáp sắt cũ kỹ vang lên tiếng cót két đặc trưng của kim loại bị oxi hóa.

"Tất cả nghe cho rõ, do thành chủ có việc quan trọng cần di chuyển về vương đô Deus ngay lập tức, nên ngay bây giờ, những ai khỏe mạnh, đến kho thành chủ di chuyển đá quý lên xe, cứ 10 cân đá sẽ được 1 đồng Ruh, chỉ cần làm xong cho đến rạng sáng ngày mai sẽ được lấy tiền."

Nghe được như vậy, người dân xung quanh vui như mở cờ, 10 cân đá được một đồng Ruh, thật sự là quá hời. Cũng không ai nghi ngờ về tính xác thực của tin này, vì bình thường thành chủ cũng sẽ di chuyển đi đây đi đó, và cũng có trả tiền cho những người giúp đỡ khuân vác đá quý, nhưng không được nhiều như lần này, vì thế ngay khi nghe lính gác thông báo xong, đã có mấy người rục rịch muốn đi về kho thành chủ.

"Chưa hết." Tên lính gác tiếp tục hô, giọng nói ầm ầm như sấm. "Một người khách quý của thành chủ đang ngỏ ý muốn tìm một tên tàn tật, vì thế, những ai tàn tật lập tức tiến về phía bãi vườn, ai tàn tật mà bị binh sĩ đi tuần phát hiện là trốn, lập tức treo cổ."

"... Hết rồi." Bộ giáp sắt lại vang lên tiếng kẽo kẹt khó nghe, từ từ rời khỏi chỗ đứng mà đi vào phủ, chỉ để lại những tên dân đen đang bối rối nhìn nhau.