Chương 4: Tuyết
Tuyết- những hạt tinh thể nhỏ li ti nhưng mang trong mình vẻ đẹp băng khiết của tạo hóa. Tuyết rơi xuống làm cho con người ta háo hức đến khó tả, có người thì nhiệt huyết, chạy lon ton cùng đám bạn đi đắp tượng, lại có những con người trầm mặc, an nhiên ngồi bên chiếc lò sưởi, nhẹ nhàng thưởng thức một tách trà ấm áp, nhấm nháp chút bánh quy, ngắm nhìn từng cánh hoa trắng rơi trước hiên cửa, bay lượn như chiếc lá úa tàn.
Năm thứ 131 sau Đại t·hảm h·ọa, tuyết rơi ở Lục địa Đen.
Con người ta có sợ đối mặt với thế lực siêu nhiên không? Đối với những người không có năng lực chống lại, họ coi đó là số phận, đối với những người có khả năng chống lại, họ coi đó là mục tiêu, còn đối với người được chọn, đó là trách nhiệm.
Saul...
Hắn trầm mặc phút chốc, nhìn những cánh hoa tuyết đang rơi tà tà trước cửa, ngoảnh sang bên cạnh, nhìn lão Mourir đang trưng ra vẻ mặt hốt hoảng, Saul khẽ cười. Đã 130 năm rồi thành xứ Inferno chưa có tuyết rơi, dù cho có lạnh đến như nào, mưa đến bao nhiêu, khí hậu nơi này vẫn chưa một lần thay đổi, vẫn một vẻ lạnh lẽo ẩm ướt như vậy, mà bản thân hắn, cũng biết lí do vì sao.
Năm bắt đầu của Đại t·hảm h·ọa lần thứ 2.
Đối với tiền kiếp mà nói, khi vẫn còn đang chơi tựa game fantasy này, hắn cũng chỉ mới khám phá hết trung tâm của Lục địa, nơi mà tập trung hầu hết quest, nội dung chính của phần demo game, còn để nói về thế giới xung quanh nó thì, phải thú nhận là hắn không biết gì nhiều. Ở phía tây, nơi tập chung của những tòa thành cổ, cũng chính là phần tàn tích còn lại của cuộc chiến khi xưa, nơi tử tù, nô lệ, và những thành phần du mục không nhà sinh sống, cuộc sống khổ cực, phân tầng rõ rệt mà chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra.
Nói đến thành, ngoài Inferno ra thì còn hai tòa thành nữa, nằm chếch về phía bắc và đông bắc, tên gọi lần lượt là Morte và Demia, cuộc sống ở hai nơi này cũng không khá khẩm hơn là bao nhiêu, nhưng ít ra thì vị trí địa lý thuận lợi hơn khá nhiều so với Inferno, không bị ngăn cách biệt lập bởi núi và biển, thi thoảng sẽ có thương nhân thông qua hai tòa thành này để thu mua đá quý khai thác được ở Inferno.
Xứ thành Inf sở hữu một khu mỏ đa dạng đá quý, theo lời đồn thì đã xuất hiện từ cả trăm năm trước, không ai biết nó từ đâu sinh ra, không ai biết vì sao nó tồn tại, chỉ biết rằng bỗng dưng một ngày khu mỏ xuất hiện, thu hút rất nhiều thương nhân, quý tộc đến làm ăn, nhưng đều không được lâu, vì ai cũng biết đây là nơi mà thần linh nguyền rủa.
Tóm gọn lại, đây là phần lớn tin tức mà Saul tìm hiểu được về phía tây lục địa, còn lại thì hắn cũng không hiểu nguyên do vì sao dẫn đến Đại t·hảm h·ọa lần 2, chắc chắn là sẽ có liên quan đến xứ Inferno này, thế nên điều hiện hữu trước mắt là, phải thoát được khỏi nơi này trước, dù sớm hay muộn.
"Ông Mourir, ông không đi đào đá sao?" Saul quay sang nói với người đàn ông trung niên bên cạnh, cánh cửa mở toang khiến hàn phong thổi tới lạnh thấu xương, mang theo từng chiếc hoa tuyết bay phấp phới, rơi vào thân thể của cả hai người.
"Đường đã phủ đầy tuyết trắng rồi. Cậu biết không, qua nhiều năm tôi ở đây, mặc dù trời có lạnh, nhưng cũng chưa bao giờ thấy tuyết rơi cả." Nói xong lão đưa tay lên xoa thân thể gầy guộc của mình, từng đường gân xanh hiện lên rõ ràng, tựa như những con giun đang ngọ nguậy dưới lớp da.
"Có lẽ đó là dấu hiệu của vận rủi đến." Saul nói, đoạn hắn lại đưa tay lên đóng cửa lại, từng đoàn tuyết vẫn cứng đầu bay vào, xuyên qua lớp gỗ đã mùn.
Lắng tai nghe gió thổi ngày một mạnh, Saul khẽ nói. "Không giấu gì ông, trước tôi cũng hay đi lang thang để kiếm ăn, nhưng từ khi mất một tay..." Saul nhìn qua cánh tay phải của mình, khuôn mặt hiện lên vẻ buồn rầu, thở dài nói tiếp. "Giờ đây không thể đào đá được, quét rác cũng thế, làm phục vụ trong quán rượu lại càng không."
Lão Mourir trầm mặc khoảng thời gian khá lâu, như đang suy nghĩ điều gì đó, đoạn, lão ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào hắn. "Nếu cậu Saul muốn thì có thể đi cùng với tôi."
Saul ngạc nhiên, trong thoáng chốc không biết nói gì. Thấy như vậy, lão lại nói tiếp. "Gia đình của tôi ở phía Bắc lục địa, nhiều năm qua đi, cũng đến lúc tôi phải trở về với nó rồi."
Hắn ngẩn người, cái quỷ gi?
Trước mặt hắn là người mà trước đây 2 ngày còn chưa từng quen biết, vậy mà giờ đây lại thủ thỉ nói với hắn là có muốn đi theo cùng, thoát khỏi cái xứ quái quỷ này không? Mặc dù Saul biết rằng lão Mourir có cách để đi về phía bắc, nhưng cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, từ đây tiến về nơi đấy xa bao nhiêu, hắn là người rõ nhất.
Saul chậm chạp không nói, chỉ lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của người đàn ông trung niên gầy gò trước mặt, một lúc lâu, thấy trầm mặc cũng không phải là cách, hắn cũng đành hỏi thẳng.
"Tôi với ông cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu..."
"Chính xác là lần thứ hai..." Lão Mourir chen ngang, có vẻ như nhận ra mình hơi bất lịch sự, lão lại ra dấu mời hắn nói tiếp.
"Đột nhiên muốn đi về phía bắc thì hơi khó, đây là một hành trình khá gian nan đấy, ông Mourir." Saul nói, gió đột nhiên thổi mạnh làm cánh cửa vang lên từng tiếng uỳnh uỳnh.
"Không cần lo lắng, cậu Saul." Lão cười, mặc dù khuôn miệng bị che lấp bởi bộ râu xồm xoàm, hắn vẫn biết là lão Mourir đang cười, tựa như muốn diễu cợt sự nghi ngờ của hắn. "Nếu tôi muốn hại cậu thì đã chẳng đưa cậu về căn nhà tồi tàn của tôi rồi. Tôi chỉ muốn có thêm người bạn đồng hành cho chuyến đi mà thôi."
"Vả lại..." Lão hơi ngập ngừng, đôi mắt nheo lại. "Tôi đã tích lũy đầy đủ tiền cho chuyến đi rồi, chỉ cần cậu đồng ý là được."
"Nhưng tại sao lại là tôi." Saul không hiểu, nếu muốn một người đồng hành để sẻ chia hoạn nạn, thì có vô vàn người ở xứ Inferno này, muốn chân tay có chân tay, muốn đầu óc có đầu óc, tại sao lại là một tên tàn tật như hắn, người mà đến việc chạy còn đang tỏ ra khó khăn.
"Có lẽ là do số trời." Mourir đưa tay lên gãi đầu.
Phía bên ngoài, mùi thum thủm của rác thải đi theo gió, len lỏi vào khứu giác của hắn, nhưng có lẽ đã thích nghi được với hoàn cảnh nơi đây nên hắn cũng không thấy khó chịu như lúc đầu.
Thời gian cứ thế trôi, từng phút, từng phút, thấy Saul vẫn trầm mặc, lão Mourir cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng bước từng bước về phía gian phòng của mình, đến gần cửa, lão ngoảnh mặt lại, bộ râu nhúc nhích. "Cậu cứ suy nghĩ đi, không phải vội, một tuần sau tôi đi, nếu cậu muốn thì đi theo, không muốn cũng chẳng sao, thần linh phù hộ cậu, nhưng chỉ với một tay thì tôi nghĩ cậu không còn đủ khả năng để kiếm sống ở nơi này nữa đâu." Nói xong, bóng dáng Mourir dần khuất sau cánh cửa, chỉ để lại từng tiếng cọt kẹt của cánh cửa đã cũ nát.
Bên ngoài trời, gió đã lặng dần, nhưng tuyết vẫn lặng lẽ rơi. Đi hay không đi, có lẽ hắn đã không còn quyền lựa chọn, hoặc là nói theo cách khác, thì đây chính là miếng bánh rơi từ trên trời xuống, là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chính là mục đích mà Saul đang hướng tới, nhưng, không biết sao, hắn vẫn có một chút cảm giác bất an nhói trong tim.
Mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu, bản thân Saul cũng không biết nữa.