Chương 3: Gặp gỡ
Gặp gỡ.
Thành Inferno hiên ngang sừng sững bao năm, trải dài miên man như một pháo đài bất khả x·âm p·hạm, phía trên cùng của tòa pháo đài ấy, ngọn cờ đen phấp phới như đang tung bay giữa biển trời mưa.
" Từ ngày xưa, con dân xứ Inf đã luôn truyền tai nhau rằng, đây chính là vùng đất của sự nguyền rủa, của mọi tai ương mà ông trời giáng xuống, họ ví từng hạt mưa rơi xuống chính là nghiệp mà họ phải trả. Chớ trêu thay, cái vùng đất bị người đời cười chê này, lại chính là nơi duy nhất sản sinh ra một vị kỳ tài, người mà một trăm ba mươi năm trước đã nung đỏ thanh kiếm thánh bằng trái tim dũng cảm của mình, thổi bay lũ ngoại lai bằng hơi thở của mình, bóp nát bọn hai mặt bằng đôi tay chứa đầy lòng vị tha, dẫm c·hết lũ phản nhân bằng đôi chân sắt đá. Người dân thương yêu mà gọi đó là... Anh Hùng.
Nhưng cuối cùng, người không thể thắng trời, bọn chúng đến từ thiên không, nơi mà dân đen không thể chạm đến, một lần nữa, bọn chúng sẽ lại nhăm nhe nuốt chọn thế giới này, và một lần nữa, người sẽ được tái sinh, hoàn thành nốt những việc dang dở, những việc mà trước khi chìm vào vĩnh hằng, người chưa từng làm được, nhớ lấy Saul, lần cuối cùng, khi lá úa rụng về cội, khi nước chảy về thượng nguồn, khi những vì sao bất chợt rơi xuống nhân gian, người phải có đủ sức mạnh để đấu với trời, đấu với mệnh mà con dân lục địa Đen đã nằm xuống."
Ghi tạc trong lòng, Saul...
Mặt trời mới tỏ, trăng và sao vẫn chưa rời. Tại một mỏm đất cách cổng thành 2 dặm. Một quý phụ áo dài đen bao bọc thân thể, hàn phong thổi tới làm đuôi áo bay phần phật, xa xa, từng mỏm đất nhô lên gập ghềnh, trải dài liên miên bất tận, thỉnh thoảng có thể bắt gặp một vài viên đá đang chơi đùa với ánh nắng yếu ớt của mặt trời, bừng lên từng ánh màu đỏ lam sặc sỡ.
Trên không trung, cầu vồng lấp ló, tỏa ra sức sống tràn trề của ngày mới, khung cảnh tưởng chừng như tươi đẹp ấy, lại như ngàn cây kim đính vào trái tim Luna.
"Corvo?" Luna mở miệng nói, từng làn hơi nước trắng đục lơ lửng trước mặt, từ từ hạ xuống đất.
"Năng lương tạp chất đang bị bòn rút theo thời gian, thưa thống lĩnh."
"Vậy là năng lượng đang dần biến mất?" Luna hỏi lại, khuôn mặt vô cảm, chỉ có đôi mắt sâu thăm thẳm, tựa như hố đen vũ trụ đang từng bước hút mọi thứ về phía mình.
"Đúng vậy thưa thống lĩnh." Đậu ở trên mỏm đất không xa, con quạ hé mỏ ra nói, từng khỏa răng nhọn hoắt bóng lên hình phản chiếu cảnh vật xung quanh. Con quạ nghiêng đầu qua một bên, sâu trong đôi mắt của một loài dã thú, lại như hiện hữu lên chút nhân tính ít ỏi.
"Thực sự phải làm như vậy sao thống lĩnh?"
Tháng 12 lạnh lẽo là như thế, ấy vậy mà trời lại không đổ tuyết, chỉ có những giọt mưa li ti rơi bay theo gió, nhưng lại phảng phất tránh đi người phụ nữ trước mặt, vô số hạt mưa trượt qua rồi rơi xuống đất, Luna giơ tay ra, tựa như thiếu nữ nghịch mưa trước khung cửa, nhưng nhìn vào sâu đôi mắt ấy, cùng với khuôn mặt vô cảm, lại khiến cho con người ta cảm giác xa cách vô ngần, thoáng qua vài giây, Luna thu tay lại, bàn tay cũng không có vết tích của nước.
"Ta không có lựa chọn, Corvo."
Thành Inferno. Giữa không trung, từng hạt mưa bị gió thổi bay về phía mái nhà lợp bằng lá khô, từng dòng nước theo khe lá trượt xuống, rơi vào trước thềm cửa, vang lên từng tiếng tí tách. Nhà ở xứ này chiếm phần lớn là nhà 3 gian, 1 đến 2 gian là để làm trốn ngủ, gian còn lại sẽ để làm nhà kho, dù có là nhà lớn hay nhỏ, hầu hết đều tuân theo nguyên tắc này. Đến ngay cả phủ thành chủ cũng thế, cũng chứa 1 đến 2 căn nhà kho.
Ở phía tây thành, trong một căn phòng bức tường đã thủng lỗ chỗ, từng vệt sáng của bình minh len lỏi leo vào, nhằm đánh thức kẻ đang say giấc nồng bên trong, nhưng kẻ nằm trong đó như cục đá cứng đầu, vẫn cứ trân trân ở đó, dường như không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc, những tia sáng ấy lại càng leo cao hơn, thẳng đến khi đối mặt với đất, nhưng sau nhiều cố gắng bất thành, lại chỉ biết hậm hực mà bỏ đi, nhường chỗ cho màn đêm đen vĩnh cửu.
Ấy vậy mà chớp mắt qua đi, trời đã tối, Saul ngơ ngác nhìn ngắm xung quanh, khuôn mặt hiện rõ lên vẻ khó hiểu, cùng với khoảng đêm đen lờ mờ phía trước, hắn nhận ra mình đang ở trong một căn phòng cũ kĩ, bốn phía không có gì ngoài chiếc giường gỗ mà hắn đang nằm, dần vài giây sau, khi mà mắt đã thích ứng được với đêm đen, Saul cũng nghe được tiếng bước chân đang tới gần, từng bước đi là từng tiếng cọt kẹt của tấm sàn gỗ kêu lên, đánh bay không khí im ắng trong căn phòng, phía trước mặt, xa xa vài mét là một bóng đen, dưới ánh nến heo hắt mà người đó đang cầm, hắn chỉ biết rằng đây là một người đàn ông, từng khung xương lộ ra qua vạt áo đã rách tả tơi, cẳng tay gầy guộc, nhưng nhìn rất rắn chắc, khả năng cao là người lao động chân tay thường xuyên.
"Cậu tỉnh rồi à?" Giọng nói ồm ồm bỗng phát ra làm Saul thoáng giật mình, ổn định lại tinh thần, Saul cũng khẽ trả lời, đôi môi mấp máy, vị máu đã khô len lỏi qua tuyến vị giác làm hắn có chút không quen.
"Ông là?"
"Tục danh Mourir, người đào đá" Người đàn ông trả lời, từng làn hơi bay ra, hòa quyện với khói từ chiếc nến trên tay. "Thần phù hộ cho sinh linh đáng thương, nhưng ta đã nghĩ sau khi trở về nhà sẽ phải đem cậu đi chôn."
Saul bất giác cười tự diễu, nụ cười như thương hại cho mọi thứ mà hắn phải nhận, lại nhìn về phía người đàn ông, chỉ thấy ông ta đang dần tiến lại, tiếng chân v·a c·hạm vào sàn kêu lên sột soạt, gió khẽ lùa qua lỗ thủng trên tường làm ánh nến bập bùng chập tắt.
"Cảm ơn ông đã cứu ". Saul muốn đứng dậy nhưng mà cơ thể không theo ý muốn của não bộ, từng cơn đau nhức như giáng một cú nện vào ý chí của hắn. Cảm thấy bất lực, Saul chỉ có thể tiếp tục nằm xuống. Lão Mourir đi đến trước giường, lúc này hắn mới có thể nhìn thấy rõ ràng hơn. Khuôn mặt trung niên của lão mang theo vẻ t·ang t·hương tuế nguyệt, nhưng đôi mắt ánh lên niềm hi vọng của sự sống, bộ râu quai nón rậm rạp che đi hầu hết phần miệng, thành ra mỗi khi lão nói chỉ có thể thấy bộ râu khẽ nhúc nhích, cơ thể lão thì có vẻ gầy gò thường thấy của người dân xứ Inferno.
"Ta chỉ đang cứu chính bản thân mình mà thôi." Nói xong lão cũng khẽ mỉm cười, nụ cười không khác bản thân Saul là mấy. Khoảng chừng vài giây sau, Mourir ngập ngừng như muốn nói gì tiếp.
"À, cậu..."
"Saul." Hắn nói ra tên của mình, thường thì nô lệ sẽ không báo danh tự, mà là dùng kí hiệu hoặc con số, có lễ bản thân hắn cũng không muốn chấp nhận mình là nô lệ, huống hồ Saul còn không nhớ được chút kí ức trước đây nào.
"Cậu có thể ở lại đây vài ngày nữa" Lão Mourir nói, sau thoáng chốc, lão lại tiếp tục. "Cậu có thể đi quét rác để kiếm kế sinh nhai, mặc dù không bằng đào mỏ, nhưng chắc chắn là đủ phần ăn 1 bữa."
Saul cũng không đáp lại, trong căn phòng chỉ còn mùi gỗ ẩm mốc, từng tiếng tí tách của sáp nến rơi xuống nền nhà. Rồi bỗng nhiên hắn hỏi lão Mourir một câu hỏi không liên quan lắm đến cuộc đối thoại.
"Không biết khu mỏ cách đây bao xa, ông Mourir?"
Lão hơi nhăn mày, bộ râu động đậy lên xuống, như là không hiểu Saul hỏi như thế là ý gì, người dân xứ này ai cũng rõ như ban ngày về việc khu mỏ nằm ở đâu.
"Cách cổng thành 3 dặm về phía tây, cậu Saul."
Inferno, đầu hắn nhói lên, chỉ thấy từng tiếng tít tít như radio bị nhiễu sóng, tựa như đang có hàng ngàn con kiến chạy trong đầu, cực kì khó chịu. Thấy Saul đang đau khổ nhăn mặt nhăn mày, Mourir cũng không nói gì nữa, chỉ chậm chạp bước về phía cửa phòng, sáp nến vẫn nhỏ xuống vang lên tiếng tanh tách, nguồn sáng duy nhất dần dần vụt mất, để lại khoảng không tối mờ. Saul nhẹ nhàng gối đầu lên cánh tay duy nhất còn lại, cũng không biết đang nghĩ gì, đôi mắt lóe lên ánh sáng rồi biến mất.
Phía sau cánh cửa cũ kĩ nồng lên mùi ẩm mốc ấy, ngọn nến đỏ cháy một nửa không biết đã bị thổi tắt từ khi nào, lão Mourir đứng quay đầu vào phía cửa, gương mặt không có cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn như một pho tượng đá.