Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 2: Không có tiêu đề




Chương 2: Không có tiêu đề

Những cơn gió đìu hiu mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt, từng lá cây đỏ rực nhẹ hạ xuống như cống hiến vũ điệu cuối cùng trong cuộc đời của mình cho khán giả, ấy vậy mà, ở đây chỉ có một tên ăn mày rách dưới bị cụt tay, bi ai thay cho số phận con người. Saul thở hắt ra, cơn đau cùng với thời tiết quỷ quái của xứ Inferno làm hắn không thể ngừng run rẩy được.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này". Saul lẩm bẩm, đôi môi khô nứt nẻ phát không ra hơi.

Xung quanh hắn là những bức tường cũ kĩ đổ vỡ, hiện lên từng mảng ố ngả màu vàng, đây là nơi mà hắn vừa tìm được để tránh gió tạm thời, cũng là nơi để hắn bình tĩnh lại để nghĩ về những truyện vừa diễn ra. Suy cho cùng, bản thân hắn cũng mới chỉ chạm mốc hai mươi hai cái xuân xanh, cũng chưa từng trải qua những chuyện đáng sợ như này, cho dù hắn có nhiều kinh nghiệm đọc truyện xuyên không và cũng có mơ ước được trải nghiệm một lần, nhưng mà, không phải theo cái cách khốn cùng, vô nhân đạo như bây giờ.

Sắp xếp lại nguồn ký ức trong đầu, Saul biết bản thân mình hiện giờ đang ở trong tựa game Fantasy mà mình đã chơi, cùng với đó là một bộ thân thể cụt tay, hoặc cũng có thể là chính bản thân hắn, Saul không biết nữa, hiện giờ mọi giác quan của hắn cảm thấy đặc biệt khó chịu, tuy trong đầu là những kiến thức vốn có của tựa game, cũng có thể gọi là bản thân hắn đang nắm trong tay góc nhìn của thượng đế, nhưng như thế thì có thể làm được gì? Không có một tí thông tin nào về thời đại, cơ thể thì chắp vá, chằng chịt v·ết t·hương lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất là mất đi cả cánh tay thuận, chiếm gần như là hầu hết nguồn lực của hắn. Saul không biết bản thân hắn còn có thể lật ngược được ván cờ này, làm một đầu cá chép vượt vũ môn hay không.

"Mặc kệ, dù có làm cách nào, cũng phải tìm cách sống sót, trờ về nhà". Saul thầm nghĩ, dưới chân hắn, một ngọn cỏ có năm chiếc lá nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, gió thổi ngày càng mạnh, dường như muốn kéo nó ra khỏi mặt đất vững chắc, cũng như chính hắn vậy.

Phủ lãnh chúa, xứ Inferno, giữa trưa, mặt trời dù đã cố hết sức nhưng cũng không đủ khả năng xuyên qua những tầng mây đen rậm rạp, phủ kín lối vào, vài tia nắng yếu ớt rơi xuống mặt sân rộng lớn, rát toàn những mảnh đá lóng lánh sắc màu, nhưng dù thế cũng không thể làm bật lên được không khí u ám đang bao trùm khắp căn phòng. Ở giữa căn phòng, một tia nến đươc thắp lên giữa ban ngày, đối diện là chiếc bàn dài mang phong cách cổ xưa, toát lên mùi vị của thời gian.

"Có vẻ như cuộc sống ngài Viccto trôi qua không tệ lắm?". Âm thanh phát ra từ con quạ có bộ lông đen tuyền, bên cạnh nó là từng tia nến lập lòe cùng với cái bóng đen in trên bức tường trắng.



"A, cũng chỉ tàm tạm thôi, ngài biết đấy, chỗ của ta tuy nghèo nàn, nhưng mà cũng phải cố gắng sống vì dân chúng chứ." Đối diện con quạ là người đàn ông trung niên, khuôn mặt hèn mọn, đôi mắt híp lau láu, môi trên bé hơn môi dưới tạo cảm giác rất khó chịu khi nhìn vào, cùng với đó là cái mũi to bóng loáng dầu, lỗ chỗ những vết rỗ trên da mặt. Hắn lê thân hình mập mạp của mình, ít nhất cũng phải một tạ rưỡi, đồng nghĩa với 150kg là ít. Thậm chí chiếc quần mà hắn đang mặc còn không đủ để che phủ hoàn toàn bụng.

"Ta cũng không phải đến đôi co với ngài đây vì những chuyện cỏn con này". Lúc này, Dea li Luna - người phụ nữ duy nhất trong phòng cũng lên tiếng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm làm người ta không dám nhìn thẳng, đôi môi hơi có vẻ khô nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng dù thế Viccto hắn cũng không dám thả lỏng cơ thể khi mà trước mặt hắn là tổng thống lĩnh của lục địa Đen, cũng chính là người nắm giữ quyền lực gần như tối cao nhất lục địa. Cơ mặt của hắn hơi co lại, đôi mắt hí khẽ nhìn thẳng về phía trước, dường như thấy Li Luna mở miệng, lẩm bẩm điều gì đó, mắt thành chủ mở ra trừng trừng, không khí trong phòng càng như bị bóp nghẹt, trái ngược hoàn toàn với những dải nắng vàng đang vện xuống mảnh sân đầy đá quý bên ngoài.

Thành Inferno, hướng về phía cổng thành khoảng một dặm. Không khí trong thành dường như chưa bao giờ biến đổi qua, lúc nào cũng là một màu âm u, tối tăm, dù cho ánh dương có chiếu đến, khuôn mặt của người dân nơi đây cũng không hiện ra được một chút sức sống nào, có lẽ khổ quá lâu rồi, bản tính cũng dần chai lì đi, hoặc cũng có lẽ là, con người ở xứ này ngay từ khi sinh ra, vốn đã được định đặt cái án tử ở trên đầu rồi. Cuộc sống trầm luân đến mức mọi cảm xúc đã bị chai lì, không có vui, buồn, thậm chí là tức giận, chỉ còn là một màu u ám.

Con đường bằng đất vang lên tiếng bước chân qua lại, từng đoàn người áo quần rách rưới, mặt mũi lấm lem, một số thì vác trên mình dụng cụ đào đá, một số thì cầm chổi làm bằng lá cây, phẩy phẩy mặt đất, nhằm gom rác thải bẩn thỉu lại một chỗ. Hai bên đường, một số hàng rượu đang mở, người ngồi trong đấy có vẻ khá khẩm hơn một tí, khi mà toàn thân quần áo vẫn nguyên vẹn, một số thậm chí còn đính đá quý lóng lánh, tất cả đều đang nở nụ cười tươi rói, tay cầm cốc bia bằng gỗ nặng trĩu, tràn ra từng bọt khí trắng xóa chảy từ tay xuống đất. Hai khung cảnh đối lập, một bên như vườn địa đàng, bên còn lại thì địa ngục nhân gian.

Góc hẻm phía tây thành. Saul mỉm cười chua chát, cuộc sống đôi mươi của hắn, thanh xuân của hắn, quanh đi quẩn lại ăn học nghỉ ngơi, dù có đôi chút chán, nhưng mà cũng hơn gấp trăm, gấp vạn lần bây giờ.

Thành Inferno lạnh lẽo quanh năm, Saul bước từng bước về phía đường lớn, khẽ nhíu mắt lại, từng đợt gió lạnh thét gào, mang theo giọt nước li ti đẩy vào mặt, hắn dường như nhận ra thứ gì đấy, không khí lạnh, mưa quanh năm.

"Phía tây đại lục địa, mưa lạnh suốt 12 tháng, vùng đất khởi đầu của mọi bi kịch."



"Thì ra là thế." Saul lẩm bẩm, một số giọt nước theo khóe môi chảy vào trong miệng, mặn chát.

"Có thể là Inferno, có thể là Morte, cũng có thể là Demia." Dù là đâu đi chăng nữa, Saul thở dài, ngực trập trùng một cách khó nhọc, khẽ nhìn qua cánh tay phải cụt ngủn, hắn lại ngao ngán lắc đầu, thôi kệ đi, kiểu gì cũng còn một tí sinh cơ, dù cho có mong manh đến mức nào.

Tiếng là xào xạc hòa cùng tiếng nước mưa rơi, từng hạt, từng hạt, rồi trời bắt đầu trở mưa rào. Saul vội vã chạy, vừa chạy vừa ôm bụng, đối với bản thân hắn bây giờ mà nói, vận động mạnh chính là một loại cực hình, bởi vì hắn quá yếu rồi.

Hai bên đường rác thải chất đống, hàng đoàn ruồi bu quanh vang lên tiếng rì rì, dường như mưa cũng không ảnh hưởng nhiều đến chúng, thậm chí còn hấp dẫn nhiều con đến hơn, một số như ngửi thấy mùi xác c·hết, lặng lẽ bay đến bên cạnh Saul.

Khẽ thở dốc, Saul ngồi phịch xuống đất, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống, làm đất bắn lên tứ tung. Xung quanh người đi đường cũng không vội vã như hắn tưởng tượng, một số thì vẫn lững thững đi về phía trước, một số ngược xuôi tranh nhau chốn ở trước mái hiên quán rượu, mặc cho người phía bên trong mắng chửi, thậm chí là đ·ánh đ·ập, có lẽ là do bản năng bầy đàn làm họ tụ lại với nhau, như nhằm giữ lại chút hơi ấm duy nhất ở nơi này.

Nghỉ một lúc lâu, mưa vẫn chưa tạnh, hoặc là ông trời cũng không cảm thấy xót thương cho số phận của hắn, vốn chỉ là giọt nước trong biển cả mênh mông, c·hết hay sống thì có ai quan tâm cơ chứ. Saul cười đầy bi ai, mặt khẽ nhăn lại, từng dòng nước chảy xuống cằm, mang theo vị mặn chan chát, chính bản thân hắn có lẽ cũng không rõ, đây là nước mắt hay chỉ là huyễn hoặc của bản thân hắn.

Saul nhắm mắt lại, như hòa vào làm một thể với cảnh vật xung quanh, mặc kệ cho nước rơi vào cơ thể, mưa cứ thế ngày một nặng hạt, gió cũng càng thét gào.



Tích tắc, tích tắc. Tiếng đồng hồ quả lắc dao động là tiếng động duy nhất đang tồn tại trong căn phòng này, từng ngọn nến phe phẩy bật lên bóng đen phía trước, in một mảng dài về phía tường trắng.

Đột nhiên bóng đen khẽ động đậy, như là đang mở mồm ra nói.

"Lão quản gia, lão suy nghĩ như nào về việc này?"

Lão quản gia mắt nhìn về phía Viccto, ánh nến lập lòe không rõ thân ảnh.

"Không thể không làm, thưa thành chủ..." Khẽ khựng lại vài giây, lão nói tiếp. "Cùng lắm thì bỏ chạy, dù sao nhiều năm qua chúng ta kiếm được không ít."

Viccto lắc đầu, cái bụng phệ khẽ co vào rồi lại giãn ra.

"Không được, lượng đá tồn kho quá nhiều, nếu chuyển đi thì chỉ có con đường c·hết."

"C·hết?" Lão quản gia khẽ cười, khuôn mặt dần lộ ra qua ánh nến, đôi ria mép hơi rung rung, đôi mắt thì giống lão Viccto đến mấy phần. "Nơi này sống hay c·hết thì có ai quan tâm đâu?"

Nến trong phòng bất chợt bị dập tắt, mọi thứ dần trở nên tối đen, chỉ để lại hai đôi mắt âm u lẳng lặng ngắm nhìn về phía xa.