Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 27: Sự thật




Chương 27: Sự thật

Người ta thường nói rằng, khi con người rơi vào thời khắc sinh tử, đại não sẽ tự động gom góp và tổng hợp lại ký ức của cả một đời người, hơn thế nữa là chỉ vọn vẹn vài giây ngắn ngủi. Neala biết chắc rằng đây là sự thật, mọi lời nói về nó đều đúng, vì đơn giản, đây chính là những thứ mà bản thân cô đang trải qua.

"Neala, Neala, tỉnh lại đi em, đừng làm chị sợ." Tiếng ong ong phiền nhiễu chạy dọc qua màng nhĩ, Neala không thể cảm giác được cơ thể của mình bây giờ, có lẽ là cô đ·ã c·hết rồi?

"À, phải rồi, mình đ·ã c·hết." Neala nở nụ cười chua chát, từng hình ảnh cuối cùng trong đời cô bé hiện lên qua đôi mắt đang dần mờ đục, tưởng chừng như sinh cơ cũng muốn theo thời gian mà đi về với chốn vĩnh hằng.

"Bọn nó đều sống lại rồi..."

Lũ sinh vật ngoại lai như thủy triều mà lao về ba người bọn họ, Hiro lại đứng chôn chân ở đấy, không có một cử động.

Sau cùng, có lẽ tổ đội anh hùng của bọn họ cũng không phải là chúa cứu thế, cũng không phải là những người xứng đáng nắm giữ thiên mệnh trên vai, cứu vớt những người dân khốn khổ ra khỏi cảnh khốn cùng này.

Đôi mắt như sao sáng dần dần ảm đạm, cơn gió mang theo những vệt tinh quang cuối cùng về với trời.

Neala, chút hơi thở cuối cùng ở tuổi 16, thiên tài ma pháp sư của loài người, cuối cùng cũng không thể chống lại được bánh xe vận mệnh của thần linh.



Ngực của cô bé lộ ra một v·ết t·hương sâu hoắm, gần như là bị xuyên thủng về phía sau, một nửa quả tim đã ngừng đập hẳn, để lại từng vệt máu theo màu xanh của trang phục mà rơi xuống đất, đọng lại ngọn cỏ héo úa.

Máu ở cổ họng Neala tràn ra, có lẽ trước khi c·hết, cô bé muốn nói gì đó, nhưng lại bị thứ chất lỏng này ngăn lại, đôi mắt sáng như sao trời mở trợn trừng, như thể muốn nhìn chằm chằm vào người đang gào khóc ở phía trước.

"Rusie, e là chúng ta phải bỏ mạng ở đây rồi."

Cái bóng của Alger hiện lên trong nhãn cầu Rusie, chiếc áo choàng đã rách tan tành, thủng lỗ chỗ, nhưng ngược lại, thân hình của ông ta lại to hơn trông thấy, có vẻ như đây chính là con bài tẩy mà Alger đã nhắc đến trước đó.

Nhưng dù có cố gắng thế nào, Alger cũng đã sức cùng lực kiệt. Nhìn thấy từng khối cơ bắp của Alger đang run lên vì đau đớn, lại nhìn hàng chục con sinh vật ngoại lai bu sát vào lồng ma pháp bảo hộ, tựa như những con thú hoang đang khao khát nhai nát con mồi yếu đuối trước mặt, Rusie chỉ biết thở dài, một hơi thở ngao ngán, cô ngồi phịch xuống bãi cỏ, trong lòng đã mất hết ý chí chiến đấu, lại nhìn qua thanh kiếm đã bị gãy làm đôi ở phía xa, đôi tay Rusie run bần bật.

"Neala c·hết rồi, ông Alger..."

Alger mang theo ánh mắt hoảng hốt mà quay đầu lại, nhưng chỉ trong thoáng thất thần đó, lũ sinh vật ngoại lai như thủy triều mà tràn vào, làm Alger vội vàng dùng sức gia trì ma pháp, bờ môi lão ta hơi run rẩy, vài giọt máu còn đọng ở cằm, theo trọng lực mà dần rơi xuống.

"Đá ma pháp cũng không cứu được sao? Vậy là hết thật rồi..." Khí thế của Alger theo câu nói mà dần giảm đi đáng kể, ngày một yếu hơn.

Trời tuyết vần vũ, từng chiếc lông ngỗng trắng đụng vào kết giới ma pháp làm người ta không khỏi nghĩ đến nhân gian tiên cảnh, tựa như những ngôi sao băng trôi vụt trên bầu trời.



Thế nhưng, mọi thứ đều có mặt trái của nó, đã là nhân gian tiên cảnh, thì ở bên cạnh cũng phải là địa ngục trần gian.

Alger sắp c·hết rồi, chỉ thấy khi nằm xuống, bất lực nhìn lũ sinh vật ngoại lai lao vào cấu xé thân thể mình, lại nhìn về phía Rusie đang gào thét tên Hiro đến lạc tiếng, trái tim của lão ta thắt lại, như ngàn vết dao đang cứa vào cơ thể, thế giới này vẫn sẽ luôn luôn vận hành, dù là thiên thu, nhưng hành trình của một sinh vật nhỏ bé như con người, lại kết thúc một cách ngắn ngủi như thế.

Chỉ là lúc này, Alger đã không còn cảm thấy đau đớn từ những vết cắn xé nữa, lão ta dùng từng hơi thở cuối của mình, khó nhọc mà lôi ra từ trong túi áo một tấm ảnh trông đã cũ, trong tấm ảnh đó, có một người con gái xinh đẹp, khí thế hiên ngang, cũng chính là người con gái mà Alger đã tương tư hàng chục năm. Có lẽ, cơ hội gặp lại nhau, cũng giống như chờ đợi mùa xuân đến vậy.

"Xuân vẫn sẽ đến khi đông qua, còn chúng ta, sẽ lại gặp nhau ở một cuộc đời khác."

Đôi mắt của vị tế tự đã khép lại, Rusie ở bên cạnh cũng không còn cơ hội gào khóc, lũ sinh vật đó cũng cắn cô, xé rách từng bộ phận cơ thể khi mà cô vẫn còn sống, Rusie hướng tầm mắt về phía Hiro, nơi người anh hùng của cô vẫn đang đứng chôn chân ở đó, không biết vì lẽ gì mà hắn ta cứ đứng c·hết lặng như vậy, như một cái cây khô đã úa tàn.

Mà thôi, có lẽ cũng đã không còn quan trọng nữa, đôi mắt của Rusie từ từ nhắm lại, mặc kệ cho lũ sinh vật ngoai lai xâu xác, từng ký ức trong đầu tựa như đèn kéo quân, trôi qua trôi lại.

Rusie, c·hết trong vô thức. Chỉ còn lại vị anh hùng đang mở đôi mắt vô hồn nhìn về khoảng không vô định, không lâu sau, hắn bất chợt giật mình mà ngó về phía những người đồng đội. Nhưng những gì còn lại chỉ là từng mảnh bộ phận cơ thể rải rác, tán loại tứ tung mà thôi.



Hiro cảm thấy cổ họng mình bị bóp nghẹt lại, một thứ cảm xúc dần phát sinh trong đầu, giống như rễ cây mà bám vào đại não. Hắn hoảng hốt, tay chân run rẩy trong vô thức, giơ lên rồi lại hạ xuống, đầu hắn đau như búa bổ, dường như nó muốn nổ tung ra, muốn kéo hết những ký ức vừa tồn tại ra khỏi cuộc đời. Nhưng mà qua khứ, sao có thể thay đổi được, một hàng huyết lệ theo mắt, từ từ chảy xuống gò má. Hiro quỳ rạp xuống đất, đôi mắt dần bị máu che phủ, trước mặt, chỉ còn là một khoảng đen kịt, hư vô mà mù mịt.

***

"Là mày, là mày đã g·iết bọn họ." Trái tim hắn đau thắt lại, nhìn về phía những mảnh t·hi t·hể còn lại, dường như muốn ôm vào trong lòng.

"Là cậu g·iết bọn họ mới đúng." Bóng đen mỉm cười, đôi mắt đỏ phát ra ánh sáng quỷ dị. "Dính vào cuộc đời của cậu, số phận của bọn họ đã được định trước là phải c·hết rồi."

Hiro không hiểu, vô thức hướng tầm mắt về phía bóng đen, khuôn mặt toàn là máu, một vài chỗ đã khô.

"Là sao, tất cả mọi chuyện, giọng nói trong đầu tao là gì, tại sao lại liên quan đến thần minh?" Hiro dường như gào thét, xả hết những phẫn uất về phía bóng đen phía xa.

Mà bóng đen đó cũng không tức giận, giọng nói ồm ồm vẫn vang lên một cách đều đều.

Gió thổi, cỏ dại xung quanh phát ra tiếng xào xạc.

"Thần minh, vì muốn thu thập sức mạnh từ nhân loại, đã làm ra tất cả mọi chuyện, bọn chúng một bên muốn được hiến tế, một bên lại muốn hưởng thụ tín ngưỡng của con người, vậy nên cái chu kỳ hủy diệt cứ tuần hoàn trong dòng chảy của lịch sử... Tôi nói như vậy, cậu hiểu chứ?"

"..." Hiro ngơ ngác nhìn về phía trước, đôi môi khô nứt nẻ thở không ra hơi, từng nhịp, từng nhịp đứt đoạn.

Bỗng dưng trong đầu hắn xuất hiên một tia quang minh, mọi sự vật, sự việc trong quá khứ, bảng hệ thống, như một cuộn phim cũ nát chiếu trong đầu. Hắn không phải là một người ngu ngốc, nếu hắn ngu đến mức nghe xong mà vẫn chưa hiểu mọi chuyện, thì cái danh anh hùng cũng không đáng để tồn tại.

Chỉ là...