Chương 26: Hệ thống biến mất
Đấy rõ ràng là con người, không thể sai được.
Con ngươi của bốn người bọn họ thi nhau nở ra, cũng phải, chứng kiến cái cảnh quỷ dị như này, những con người thật thà đáng mến lại bỗng chốc biến thành lũ sinh vật ngoại lai đen gớm ghiếc, bọn họ không ngạc nhiên sao được.
"Xem ra lời đồn đại là thật..." Alger nói.
Hiro vội vàng quay sang hỏi.
"Lời đồn đại gì?"
Hắn không hiểu, hướng tầm mắt về phía những sinh vật đang cố gắng chen nhau mà lao về phía này, bản tinh hoang dã của lũ sinh vật ngoại lai là không thể giấu được, nhưng tại sao lại có thể nhìn ra được một phần nhân tính ít ỏi còn tồn tại giữa bọn chúng.
Phía xa xa, đốm đen càng ngày càng gần, Alger vừa nhìn theo vừa trả lời.
"Về sinh vật hắc hóa có tính l·ây l·an."
"Ý ông là l·ây l·an như kiểu bệnh dịch?" Rusie ở bên cạnh không hiểu mà hỏi thêm.
"Ừm." Alger trả lời một cách cụt ngủn, trong hoàn cảnh như này lão ta cũng không có tâm trạng.
Đối mặt với viễn cảnh phải bỏ mạng ở trước mắt, Alger không tránh được khỏi tâm tình có chút sa sút, lão ta nắm chặt vào cây gậy phép đã nhiều năm đồng hành cùng với mình.
"Không sao hết." Hiro khích lệ đồng đội, hắn không muốn đứng nhìn từng người bọn họ mặt ủ mày trau nữa, địch chưa đến mà quân đã nản thì làm sao có thể đánh được,
"Đúng thế, chúng ta sẽ thắng thôi." Neala ở bên cạnh cổ vũ.
"Nhưng mà bọn chúng sắp đến rồi, chúng ta lại bị kết giới bao vây, làm sao đây." Rusie nói, đôi mắt hướng về phía Hiro như mong chờ một giải pháp.
Có lẽ cô vẫn luôn tin tưởng vào người đàn ông của mình, mà Hiro cũng không để cho mọi người phải thất vọng, hắn cũng đã nghĩ ra cách.
"Có đường lui, nhưng mà cái giá phải trả thì không rẻ đâu."
Mọi người nghe hắn nói vậy thì đều im lặng, Hiro nói tiếp: "Anh hùng có một loại kỹ năng đặc biệt, đó là tiếp nhận sức mạnh từ mọi người xung quanh, từ đó tăng lên gấp mười, thậm chí gấp trăm lần, nó phụ thuộc vào sức mạnh của người bị lấy sức mạnh."
"Đơn giản như vậy?" Neala kinh ngạc hỏi.
Alger thổn thức: "Cũng không phải dễ như thế, cậu Hiro đã nói là cái giá phải trả không hề rẻ."
Hiro gật đầu, cơ mặt hơi co lại khi nhìn thấy lũ sinh vật ngoại lai chạy ngày càng gần, hắn giải thích một cách nhanh chóng.
"Tất cả đều sẽ bị mất hết sức mạnh, trở thành một người bình thường."
Neala xoay tròn mắt: "Nghĩa là không thể trở thành ma pháp sư được nữa."
Hiro ừ một tiếng, tâm trạng của mọi người cũng theo thế mà giảm sút rõ rệt.
"Nhưng ít nhất vẫn còn đường sống, đúng không." Rusie mỉm cười, đập tay vào vai hắn, cô lại nói tiếp: "Lấy đi, mở ra một con đường sống cho chúng ta."
Nghe vậy, ba người còn lại cũng nhìn nhau mà gật đầu, họ đều đồng ý để Hiro lấy đi hết sức mạnh của mình, trong thoáng chốc, cỏ cây xung quanh phiêu linh theo gió, lung lay như sắp đứt rễ, từng luồng cuồng phong thét gào hướng vào cơ thể của Hiro, quần áo bay phần phật.
Điều kiện tiên quyết của kỹ năng này, đó là phải nhận được sự đồng thuận của phía người cho, nên mới nói đây là một kỹ năng cực kỳ mạnh, cũng cực kỳ phế thải, vì vốn dĩ không có ai tự dưng lại dâng ra sức mạnh mà bản thân đã khổ cực tích lũy trong nhiều năm trời.
Gió thổi ngày một mạnh hơn, rồi một lúc sau cũng lặng lại, nói thì dài nhưng cả quá trình diễn ra có vài giây, Hiro nắm mở bàn tay của mình, cảm nhận sức mạnh dồi dào chưa từng có trong cơ thể, hắn cảm giác bây giờ mình có thể tiêu diệt được cả một quân đoàn sinh vật ngoại lai.
Nhún nhảy đôi chân cho cơ thể thích nghi hoàn toàn với sức mạnh mới, Hiro đưa mắt nhìn mọi người, đối mắt với đôi mắt kiên định của hắn, ba người còn lại cơ thể suy tàn, nhìn không có một chút sức sống nào, tuy vậy, bọn họ vẫn mỉm cười, giơ bàn tay của mình đập vào vai hắn.
"Tiêu diệt bọn chúng đi, Hiro."
Hắn nở nụ cười để lộ một góc răng trắng, gật đầu, sau đó quay lưng lại, nhìn chằm chằm vào những bóng đen đã cách gần chục mét.
"Đến lúc an nghỉ rồi..."
Vừa dứt lời, dưới sự gia tốc của sức mạnh mới, đôi chân hắn như một cái lò xo, nén lại rồi phi đến lũ sinh vật ngoại lai với tốc độ khủng kh·iếp.
Đùng một tiếng, hai bên v·a c·hạm, lực phản chấn làm cho cả một khu vực bán kính vài mét biến thành đất trống,
"Mạnh thật." Neala đứng phía sau quan sát, há hốc mồm kinh ngạc.
"Tất nhiên rồi." Rusie nhếch miệng: "Đấy là sức mạnh của chúng ta mà." Cô không còn sức để nói nữa, chỉ có thể thều thào như một người sắp c·hết.
Alger bên cạnh giơ cánh tay dìu Rusie, cô không khỏi nghi hoặc mà hỏi: "Làm sao mà ông vẫn còn..."
"Là lá bài tẩy của tôi." Alger thở dài một hơi, mắt nhìn về phía Hiro đang tả xung hữu đột, thanh kiếm trong tay lóe sáng rồi vụt tắt, trong phút chốc gần như đã tiêu diệt hết những sinh vật đã bị hắc hóa kia.
Hiro nở một nụ cười thoải mái, cảm nhận sức mạnh chảy trong máu, những xác c·hết màu đen chất đống xung quanh hắn, như một cái quan tài cỡ lớn. Hắn hướng mắt về phía xa, nơi có một thân hình đen kịt với đôi mắt đỏ.
Hắn gằn từng chữ một, như thể muốn dùng răng nghiền nát thứ kỳ lạ như lũ sinh vật hắc hóa
"Đến lượt mày rồi."
Lặp lại như cũ, đôi chân hắn nén lực lại, bật nhảy phi đến với tốc độ khủng kh·iếp, gần như mắt thường không thể thấy được, hắn vung thanh kiếm sắc lẻm chém vào bóng đen phía trước.
"Cậu đang vội vàng tìm c·hết sao?" Giọng nói ồm ồm vang lên, bóng đen vẫn đứng yên đấy như một pho tượng, không thèm nhúc nhích dù chỉ là một mili.
Trong tích tắc, lưỡi kiếm đã đến trước mặt, Hiro mở to đôi mắt kinh ngạc, dường như không tin vào sự thật trước mắt. Sinh vật hoắc hóa kia, kẹp chặt thanh kiếm của hắn chỉ với hai ngón tay.
Không thể nào, đại não của hắn hoạt động hết mức công suất, Hiro giơ hai chân đạp về phía bóng đen, rồi thuận theo đó mà lộn một vòng kéo dài khoảng cách, nhằm câu thêm thời gian để suy nghĩ đối sách.
Hắn đã dùng gần như là hết sức tích tụ vào đòn đánh đó, vậy mà sinh vật hắc hóa đó lại không trầy xước dù chỉ là một vết nhỏ.
Bỗng nhiên trong lòng hắn sinh ra một thứ cảm giác lạ, hay đúng hơn là sợ hãi, phải, anh hùng đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi đối với thế lực trước mắt. Hắn quay đầu về đằng sau, nhìn về phía ba người đồng đội, trùng hợp là bọn họ cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, Rusie cùng với Neala đều đưa đôi mắt tin tưởng cùng mong đợi gửi tới.
Nhưng bọn họ đâu có biết, thứ mà hắn phải đối mặt lại mạnh đến mức không tưởng tượng được.
Đúng lúc này, giọng nói không phân biệt được nam hay nữ trong đầu hắn lại đột ngột vang lên, điều làm Hiro kinh ngạc là cảm giác quen thuộc của giọng nói này, dường như hắn đã nghe được ở đâu rồi thì phải.
"Phát hiện ra sai lầm nghiêm trọng, thần minh tiến hành từ bỏ vật được chọn."
Giọng nói vang lên, đồng thời cũng là sự biến mất của bảng hệ thống trong đầu, Hiro ngơ ngác nhìn về khoảng không trước mặt, bảng điện tử màu xanh đang dần tan chảy, biến thành những hạt bui theo gió mà bay đi.
Thần minh? Vật được chọn?
Rốt cuộc là thứ gì đang diễn ra, Hiro c·hết não trong thoáng chốc, hắn không hiểu tại sao thần minh lại xuất hiện trong lời nói của hệ thống, cũng như không hiểu việc bảng hệ thống đột nhiên biến mất là ý gì.