Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 28: Kết thúc.




Chương 28: Kết thúc.

Chỉ là...

"Mày nghĩ tao sẽ tin vào những gì mày nói à?" Hiro nhìn chằm chằm vào bóng đen, lại nói tiếp.

"Đừng coi tao là thằng ngu, mày chỉ đang cố làm lung lay lòng tin của tao mà thôi."

Vừa nói dứt câu, tiếng cười trầm thấp của bóng đen đã vang lên.

"Vồn dĩ vị trí của thần minh trong lòng cậu đã không chắc chắn rồi, cần phải dùng chiêu trò cỏn con đó sao?"

"Mày..." Hiro trừng mắt nhìn vào bóng đen trước mặt, đôi mắt đỏ bất động như hai hòn lửa, le lói trong đêm. Hắn bất giác khựng lại, phát hiện ra mình cũng không còn gì để nói, quả thật thì thần minh trong lòng hắn đã không còn tỏa ra hào quang rực rỡ như trước.

Quay lại, nhìn vào thân thể đã tàn tạ của mình, lại nhìn vào một bên cánh tay cụt ngủn, Hiro phải thừa nhận, hắn cũng không mạnh mẽ như bản thân đã tưởng tượng.

Từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí như ngưng đọng lại, cuối cùng, Hiro cũng phải mở miệng ra nói.

"Phải thì như thế nào, thần minh lợi dụng con người, con người thu được yên lòng, trao đổi đồng giá mà thôi."

Bóng đen chầm lặng, đôi mắt đỏ nghiền ngẫm nhìn vào Hiro, phút chốc lại lắc đầu.

"Xem ra cậu đã bị thần minh tẩy não rồi, chúc phúc của thần đã khiến cậu không còn suy nghĩ được như bình thường nữa..."



"Hay là, bản tâm của cậu vốn là như thế... Anh Hùng?"

Một tiếng Anh Hùng vang lên, làm cho Hiro sững sờ thoáng chốc, hắn nghĩ lại về những khoảng thời gian trước, khổ cực và mệt mỏi để có thể trở thành độc nhất, kẻ đứng trên tất cả, vậy mà giờ đây lại đống thuận với sự kiểm soát của thần minh, thật đáng buồn.

"Vậy sau cùng thì mày muốn gì ở tao?"

"Cái c·hết?"

Bóng đen bắt đầu cười với chất giọng khàn khàn đặc trưng.

"Cái c·hết sao? Không đủ để cắt đứt vòng lặp này."

"Cắt đứt vòng lặp?" Hiro không hiểu mà lặp lại.

"Đúng vậy, sinh, tử, mọi thứ tuần hoàn y hệt như kế hoạch của thần minh đặt trước, nhưng mà c·ái c·hết của đồng đội cậu đã phá vỡ nó, bọn họ sẽ được tái sinh ở một hình hài khác mà thôi."

Nói đến đây, Hiro trợn mắt ngạc nhiên, một cảm xúc ấm áp bỗng đâm trồi trong tim.

"Bọn họ sẽ được tái sinh?" Hắn gặng hỏi lại, vội vàng như một tên c·hết đ·uối vớ được cọc.

Một chiếc cọc nhỏ bé ở giữa nước biển mênh mông, lại níu giữ được một tâm hồn đang c·hết dần, c·hết mòn từng giây, từng phút.



"Tất nhiên." Bóng đen nói. "Nhưng trọng điểm là ở cậu."

"Ở tôi?" Hiro bất giác thay đổi cách xưng hô.

Bóng đen gật đầu.

"Cậu phải sống."

Hiro nheo mắt lại, một mối nghi ngờ lan tràn trong đầu. lúc này tựa như một con mồi dính trong mạng nhện.

Nếu hắn phải sống, vậy làm sao bóng đen kia lại chặn g·iết nhóm bọn hắn ở đây. Hắn ngẩng đầu lên trời, nhìn những cánh hoa tuyết trắng đang đậu ngày càng nhiều trên kết giới, lại nói.

"Ý ông là tôi phải sống để phá vỡ vòng lặp của thần minh?"

"Đúng vậy, nếu cậu c·hết, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu, anh hùng sẽ lại được tái sinh, thần minh sẽ lại dùng cách như cũ để nâng cao sức mạnh cùng vị thế."

"Tuy nhiên, do bọn chúng không thể can thiệp trực tiếp vào thế giới này, nên rất có thể các thế lực dưới trướng sẽ tìm cậu khi biết tin cậu biến mất, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị trước tinh thần đi."

"Nhưng nếu thế thì..." Hiro ngập ngừng, cứ như cổ họng đang bị mắc nghẹn. "Lũ sinh vật ngoại lai đó thì sao?"

Bóng đen dường như đã biết trước Hiro sẽ hỏi câu này, thế nên cũng bình tĩnh mà trả lời.



"Việc đó tôi sẽ lo, hẳn lũ thần minh cũng sẽ bất ngờ lắm khi sản phẩm của mình còn chưa bị tiêu diệt, đến lúc phải trả đũa bọn chúng rồi."

"Ông... tính g·iết cả thần minh?"

"Có gì là không thể." Bóng đen cười, lại nói. "Nếu cậu còn gì thắc mắc thì nên hỏi ngay đi, cậu sẽ phải đi trước khi trời sáng, và hãy nhớ rằng, cậu... không được c·hết."

Hiro nghe thế thì gật đầu, nhưng khi hắn đứng lên, những mảnh t·hi t·hể còn xót lại vào trong tầm mắt, một luồng khí lạnh kèm theo bi thương chạy dọc cơ thể, hắn kìm không được mà gào khóc, từng giọt nước mắt chảy ra như muốn vơi đi sự đau đớn trong lòng.

Mất một lúc lâu sau, cho tới khi tâm trạng của hắn ổn định hơn, hắn mới dùng những mảnh vải vụn mà thu gọn t·hi t·hể đồng đội vào trong, đồng thời cũng quay sang bóng đen mà nói.

"Được, nếu đã như thế, tôi sẽ cố gắng sống sót cho tới khi thần minh hoàn toàn bị tiêu diệt, và cho tới khi gặp lại được tái sinh của đồng đội, còn nếu những lời của ông nói không đúng thì..." Hiro dừng lại, đôi mắt sắc lẻm của một người anh hùng nhìm chằm chằm vào bóng đen.

"Dù có phải bỏ mạng, tôi cũng sẽ kéo ông đi theo cùng."

Bóng đen nghe thế cũng không nổi giận, chỉ bình tĩnh mà nói.

"Rất mong lần tiếp theo được gặp cậu."

Hiro khập khễnh bước đi mà không ngoảnh mặt, trên vai còn vác theo túi t·hi t·hể, được vài bước, hắn lại dừng chân, giọng nói vang lên.

"Cho tôi biết tên của ông."

"Tên của tôi..." Bóng đen nghe thấy hắn nói thế thì khẽ than thở, sau cùng cũng mở miệng đáp lại.

"Cậu có thể gọi tôi là... Saul".