Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 25: Đường cùng




Chương 25: Đường cùng

"Cậu đến rồi..."

Hiro thoáng thất thần, hắn giật mình, có vẻ như sinh vật trước mắt này quen biết hắn, nhưng mà nhớ đi nhớ lại cũng không rõ là đã từng gặp ai như vậy chưa.

"Mày là thứ gì?" Hiro hỏi lại, nhằm câu thêm lượng thông tin về sinh vật trước mắt.

Đôi mắt đỏ híp lại, tiếng nói phát ra tựa như đang cười.

"Không phải là các cậu đã có câu trả lời rồi à?"

Lúc này, Alger ở bên cạnh thì thầm vào tai hắn, âm lượng vừa đủ cho những người còn lại nghe được.

"Sinh vật hắc hóa, Hiro, chính xác là nó rồi."

Giọng nói của Alger còn kèm theo một chút hoảng hốt, nỗi sợ như từng sợi dây leo đâm thủng tầng đất mà bám vào não bộ. Đây là sinh vật cực kì đáng sợ, không chỉ có sức mạnh kinh khủng của lũ sinh vật ngoại lai, hơn thế nữa còn giữ được trí khôn của loài người, một khi rơi vào tình huống phải đối đầu với nó, tỷ lệ sống sót của con người ta gần như bằng không.

Alger vươn bàn tay có phần nhăn nheo của mình mà nắm chặt vào bắp tay của Hiro, hắn nhìn sang, thấy ánh mắt lão không giấu nổi vẻ sợ hãi thì cũng ước lượng được sự nguy hiểm của sinh vật mà bọn họ đang phải đối mặt.

Hắn thở dài, được rồi, trước sau gì thì cũng phải đối đầu với nó, nhưng chuyện quan trọng là bọn họ chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ sợ là cầm cố nó còn không nổi chứ đừng nói đến việc đánh.

Làm sao chạy? Câu hỏi như một ngọn núi cao chót vót xuất hiện trong đầu hắn, khắp nơi bốn phía đều là màn sương mù mịt, không nhìn rõ đâu là cửa sinh, đâu là cửa tử.

Mặc kệ cho não bộ sử dụng hết công suất, các nơron thi nhau chạy trong bán cầu não, Hiro vẫn không thể nghĩ ra được kế sách trong tình thế này.

"Mẹ nó, thì ra đây là đoạn nội dung bị nhiễu trong hệ thống." Hắn chửi đổng trong lòng, nhưng vài giây sau, Hiro dường như lại nghĩ đến cái gì khác.



Nếu đã là sinh vật có trí khôn, lại có vẻ như quen biết mình, vậy thì có khả năng nói chuyện đàm phán với nó không?

Nhưng rất nhanh, cuộc đời vả vào mặt hắn một cái đau điếng, không có cuộc đàm phán nào có thể diễn ra cả, vì giọng nói ồm ồm kia đã lại vang lên, mang theo từng nhịp đập của trái tim bọn họ.

Ánh trăng dang vòng tay ấm áp ôm từng đứa con của mình vào lòng, mái tóc bạc theo gió mà phất phơ trong không trung.

Đôi mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm về phía bọn hắn, lúc này đã có phần rõ hơn.

"Tiếc thật, nếu không phải lũ thần linh đó, các cô các cậu cũng không phải c·hết trong khi còn đang tuổi thanh xuân." Giọng nói mang theo một chút thương cảm, theo gió mà đến tai của bọn hắn, nhưng những gì mà bốn người hiểu được lại như sét đánh ngang tai.

Thần linh thì có liên quan gì, bọn hắn không biết, nhưng có một điều mà bọn hắn chắc chắn biết, hôm nay bọn hắn có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không, phải hoàn toàn dựa vào cái đầu, nếu chỉ thuần túy mà đánh nhau, có phần trăm có thể sống sót 1 đến 2 người, nhưng Hiro không muốn thế.

Ít nhất thì hai người phụ nữ của hắn phải sống, nếu không cái danh anh hùng này vứt đi cho chó gặm cũng được.

Hiro hướng tầm mắt về phía bảng hệ thống, trong kho đồ, chất đống các loại đồ dùng, tạp nham không kể xiết, nhìn thấy một vài món đồ có ích trong đó, Hiro hơi nở nụ cười.

Được rồi, vẫn có đường sống, hắn nói khẽ với mọi người.

"Nếu cần thì cứ sử dụng con át chủ bài đi, giữ mạng là quan trọng nhất, còn thành Inferno thì để sau."

Nghe thấy hắn nói thế thì ba người con lại hơi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Hiro lại tiếp tục nói.

"Giờ chúng ta có một lần miễn sát thương, cùng với lại một viên đá ma pháp dịch chuyển tức thời, đều là đồ cực kỳ quý hiếm mà tôi cực kỳ khó khăn mới lấy được."

Nếu mà tiếp tục nghĩ đến việc hắn phải dùng tất cả lượng exp trong thời gian qua để đổi lấy hai món đồ này, có lẽ hắn sẽ hộc máu mà c·hết mất.



Không nghĩ nhiều nữa.

"Bây giờ tôi sẽ lập tức kích hoạt nó..."

Chưa kịp nói hết câu, một luồng ánh sáng đỏ theo gió mà đến, cảm giác như trời sập giáng xuống làm Hiro không có cách nào khác là dùng lần miễn sát thương duy nhất này.

Hắn ngẩn người, cứ như vậy là hết rồi? Chỉ trong chớp mắt đã mất đi một cái kim bài miễn tử làm cho Hiro có chút không thích ứng được.

Bên cạnh ba người còn lại cũng căng con mắt, bọn họ thậm chí còn không kịp nhìn cách mà đối thủ ra đòn, vậy thì làm sao có thể nghĩ đến việc đánh bại nó đây?

Suy nghĩ đến đây, Hiro vội vàng đem hòn đá ma pháp trong tay bóp nát, hắn không muốn dây dưa thêm một giây một phút nào với tên sinh vật hắc hóa này nữa, sức mạnh mà nó thể hiện ra rõ ràng chứng minh là bốn người bọn hắn không phải đối thủ của nó, tuy hắn có chút tự kiêu rằng bản thân là anh hùng, nhưng mà hắn cũng không phải thằng ngu.

Tiếng vỡ vụn trong lòng bàn tay truyền ra, ánh sáng rực rỡ của cầu vồng theo từng kẽ tay mà sáng chói, đem bốn người bọn họ bao phủ trong nó.

Chớp mắt qua đi, từ trạng thái lâng lâng đến lúc cảm giác cơ thể về lại mặt đất, Hiro bị từng cơn gió lạnh thổi cho tỉnh người. Phía xa xa, từng ánh màu nâu trầm đập vào mắt, một vài ngọn cỏ lắc lư nhẹ theo gió, làm cho người ta liên tưởng đến những vũ điệu dưới ánh trăng.

Ma mị mà c·hết chóc.

"Sao lại..." Rusie không tin được cảnh tượng trước mắt, cánh đồng này, chính là nơi mà bọn họ nhìn thấy lúc đầu, cô vội vàng quay sang Hiro.

Chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt bất ngờ của hắn, Rusie cũng biết được rằng đây không phải là lỗi của Hiro, có lẽ mọi thứ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hắn rồi.

"Không thể nào..." Hiro lẩm bẩm, đôi môi hơi có vẻ khô, một phần do không khí hơi lạnh, một phần thì do hắn không có thời gian chú ý đến việc đó.

Hiro nghe thấy tiếng động bên cạnh, nhìn xuống, Neala đang sợ hãi mà bấu víu vào vạt áo hắn.



Đưa tầm mắt trở về phía trước, một đôi mắt đỏ lẳng lặng dõi theo bọn hắn. Lúc này, tiếng của Alger vang lên.

"Hiro, tôi e rằng phải báo cho cậu một tin xấu rồi, kết giới nơi này đã hoàn toàn chặn đường ra của chúng ta rồi."

Lời nói của Alger làm mọi người vốn đã căng thẳng, nay lại rơi vào vòng xoáy trầm mặc không hổi kết, không một ai nói lời nào. Rusie bên cạnh chỉ biết nhìn về phía của Hiro, những lúc như thế này, thứ bọn họ cần nhất chắc chắn là một người đội trưởng có trái tim kiên định.

"Hiro..."

Hắn khẽ phất tay, ra hiệu cho mọi người đừng nói chuyện.

"Các người có nghe thấy tiếng gì không?"

"Tiếng gì?" Rusie hỏi.

Hiro đưa tay của mỉnh lên tai, lắng nghe những âm thanh đang từ xa vọng đến.

Neala bên cạnh giật mình khẽ bảo.

"Nghe như tiếng đang chạy của lũ sinh vật ngoại lai, hệt như hồi sáng nay."

Lời nói bỗng làm cho mọi người bừng tỉnh, đúng vậy, nghe như tiếng của một đoàn quân thú hoang.

Thoáng nghĩ đến thứ gì, Hiro mỉm cười chua chát.

"Mẹ nó, đã nghèo còn mắc cái eo, tiếng đấy đến từ phía trong làng."

Mấy người còn lại nghe xong cũng hoảng sợ, Rusie tay nắm chặt vào chuôi kiếm, đôi mắt theo cổng làng mà nhìn.

Chỉ thấy một đống sinh vật ngoại lai như ong vỡ tổ, từ phía trong làng chạy ra ngoài, nhưng theo ánh trăng sáng chiếu rọi, ngoại hình của bọn nó lại giống con người đến năm phần, ngoại trừ chiều cao khổng lồ cùng làn da đen đặc, mọi thứ còn lại, khuôn mặt, tóc, quần áo rách tả tơi nhưng vẫn giữ được một vài mảnh.