Chương 24: Hắc hóa?
"Ông Alger, cảm giác xung quanh thế nào."
"Không thấy gì lạ." Alger trả lời lại với giọng điệu bình thản.
Thật lòng mà nói, sau khi đi quanh hầu hết các ngóc ngách trong làng, Hiro có cảm giác khó chịu xuất hiện trong lòng, thời gian trôi qua, nó còn càng lúc càng lớn hơn. Nhưng sau cùng thì hắn cũng không biết cái thứ đang mắc kẹt trong đầu là thứ gì, nghĩ không thông, hắn cũng mặc kệ.
Hiro nắm bàn tay thô ráp vào cán thanh kiếm đang đeo bên hông, hắn nói với Alger.
"Về thôi, không có gì để kiếm nữa cả."
Lão Alger đi trước nghe thấy thế thì quay đầu lại.
"Còn ngôi nhà cuối đường vẫn chưa kiểm tra."
Hiro cắt lời.
"Không sao, hơn nửa đêm rồi, nghỉ ngơi sớm để mai còn có sức đi."
Hắn nói thế rồi quay đầu đi, bước chân phù phiếm giữa biển trời đen thăm thẳm. Được một lúc, vẫn không thấy Alger phản ứng, hắn mới ngoảnh lại.
"Đi thôi Alger."
Lão Alger nghe thế thì cũng gật đầu, chỉ là thỉnh thoảng vẫn ngoái lại nhìn ngôi nhà cũ kĩ ở cuối con đường ấy, không biết vì sao, lão có cảm giác bất an, như ngọn lửa nhỏ len lói giữa đống tro tàn.
Đêm khuya, cảnh sắc yên tĩnh không tiếng động, bầu trời hàng vạn ngôi sao cũng không thể át đi được ánh trăng phủ xuống trần gian.
"Lạ nhỉ Neala, xung quanh đây không có một tiếng động gì." Rusie mở miệng, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
Cảm giác là lạ ở chỗ nào.
"Có lẽ là do kết giới đi." Giọng lanh lảnh như chuông bạc của Neala vang lên, đối lập hoàn toàn với không gian u ám đang tồn tại.'
"Kết giới còn có công dụng như vậy?"
"Em cũng không rõ lắm, loại kết giới như này em chưa thấy bao giờ, cảm giác như nó không được tạo nên từ ma pháp thuần túy."
Neala lắc đầu rồi trả lời, não bộ theo dòng chảy của ký ức mà hoạt động, nhằm nhớ lại các loại ma pháp cô bé đã từng được học trước đây.
Tiếng bước chân văng vẳng trong đêm tối.
"Ý em là tà pháp?" Rusie hỏi lại.
"Cũng không giống lắm?" Khuôn mặt nhỏ bé của Neala khẽ nhíu lại, cái mũ xanh lục đội trên đầu lung lay theo từng nhịp chuyển động.
"Em không biết nữa."
Rusie nhìn thấy cô bé cau mày thì cũng không hỏi nữa, cô biết rằng thông tin mà bọn họ có bây giờ chỉ giới hạn ở đây thôi.
"Hửm?" Bước chân của cả hai chợt dừng lại, âm thanh lại một lần nữa bị hư vô nuốt lấy.
Phía xa xa, một hồ nước khoác lên mình ánh vàng êm dịu của trăng, từng cơn sóng nhỏ dập dìu va vào nhau làm mặt nước lăn tăn, chạy đi chạy lại theo từng đợt, nhưng, điều làm bọn họ đứng chôn chân không phải là do cảnh sắc của hồ đẹp đẽ trữ tình đến mức nào, mà là phía bờ hồ, có một thân ảnh đang lẳng lặng đứng đấy.
"Chị Rusie..." Neala vội vàng ôm lấy cánh tay của Rusie, khuôn mặt không tự chủ được mà hiện ra vẻ hốt hoảng.
Nhìn không giống sinh vật ngoại lai cho lắm.
Neala khẳng định như thế, mặc dù dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo có thể nhìn không rõ, nhưng cô bé vẫn chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Rusie bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay Neala, chân theo từng nhịp chậm chạp mà lùi về phía sau.
Tay cô vẫn nắm chặt vào chuôi kiếm, cảm giác lành lạnh của không khí hơi thấm vào da, làm cho đầu óc con người ta cực kỳ thanh tỉnh, cho dù trải qua cả một ngày bôn ba, chạy trốn.
"Ai vây? Con người sao?" Rusie vừa nói vừa lùi lại, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, để tồn tại được ở nơi đồng không mông quạnh này, xung quanh là cả vạn, cả triệu con thú hoang đói khát đến từ thiên không, chắc chắn không thể là một thứ gì đó bình thường được.
Có thể là nhân loại, cũng có thể là thứ khác, nhưng Rusie không dám đánh cược bản thân mình để biết nó.
Tốt nhất vẫn là về thông báo cho Hiro, rồi việc làm quen hay nhận biết thì tính sau đi.
Nghĩ là làm, Rusie dùng tốc độ nhanh nhất, vội vàng mang theo Neala đang ngơ ngác hoảng sợ ở phía sau mà phóng về chỗ cũ.
Chỉ là không nghĩ tới, hai người bọn họ chạy trở về chỗ cũ lại cực kỳ thuận lợi, Rusie quay đầu nhìn về con đường đất dẫn tới hồ nước đã bị bỏ lại một đoạn khá xa, đối với một người được xưng là kiếm thánh như cô mà nói, việc bứt tốc trong vài giây ngắn ngủi không phải là việc khó gì.
Không gian yên tĩnh, mọi thứ đều chìm vào bóng tối, Rusie khẽ thở hắt ra, cô thầm nghĩ, thứ quái quỷ gì, nhìn cứ như một pho tượng, nhưng mà khí tức của người sống lại phảng phất xung quanh, lúc có lúc không.
Cũng không đợi Rusie suy nghĩ nhiều, tiếng bước chân cồm cộp vang lên từ phía sau, cùng với tiếng nói của Neala.
"Anh Hiro, có chuyện rồi."
Hiro sải bước đi đến, ngày càng gần hơn, thân hình bé nhỏ của Neala hiện rõ trong tầm mắt, hắn thấy hai người con gái có vẻ hoảng sợ thì đành chọn chấn an trước rồi mới hỏi.
"Sao thế, bên đó có chuyện gì à?"
Alger phía sau cũng bước đến, tiếng áo choàng đập nhẹ nhàng vào bắp chân sau mỗi bước đi.
"Có chuyện gì?"
Neala không dài dòng mà giải thích cụ thể cho hai người.
Hiro sau khi nghe xong thì trầm ngâm, lông mày nhíu lại, đoạn, hắn lại quay sang lão Alger, tuy không nói gì, nhưng từ đôi mắt của hắn, Alger cũng nhìn ra ý nghĩ mà mở miệng.
"Nhân dạng, màu đen, toàn thân bao bọc khí tức nửa sống, nửa c·hết đúng không?"
"Đúng vậy." Neala cùng Rusie đồng thanh trả lời, thông qua đôi mắt ngày một trở nên trầm tư của Alger, bọn họ biết là ông ta hiểu được gì đó.
Hiro đứng bên cạnh lẳng lặng chờ Alger nói tiếp, cánh tay không tự chủ được mà ma sát với quần.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, Alger mới nói.
"Nghe miêu tả thì giống như là sinh vật hắc hóa."
Có điều lão ta cũng không chắc, hơi chần chừ nói tiếp.
"Chỉ nghe miêu tả thì không đủ, tốt nhất vẫn phải nhìn tận mắt mới được."
Nói xong, Alger toan bước đi thì bị một cánh tay ngăn lại, Hiro hướng lão lắc đầu.
"Ông Alger..."
"Vây cậu có ý kiến gì kh..."
"Rời khỏi ngôi làng này trước đã, ra cảnh đồng cỏ ngoài kia nghỉ ngơi đi." Hiro lên tiếng làm ba người còn lại nhìn theo với vẻ mặt khó hiểu.
Neala vội vàng hỏi.
"Cứ thế mà bỏ đi hả anh?"
"Còn không thì sao?" Hiro bất đắc dĩ trả lời, hắn nhìn một lượt ba người rồi lại thở dài, nói tiếp.
"Alger cùng Neala đều đã cạn kiệt ma lực, Rusie thì cũng cả một ngày chạy trối c·hết rồi, bây giờ cứ cách xa cái hồ đấy ra một tí, có gì để trời sáng rồi nhìn sau."
Hiro nói như thế cũng không phải là vì hắn sợ, thực ra có một phần là như thế, nhưng phần lớn là do hắn không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì khi chưa hoàn toàn chắc chắn.
Rõ ràng, bọn họ đang ở trong nội dung của phần bị nhiễu, nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ có chuyện bất trắc xảy ra, mặc dù hắn biết là kết quả vẫn sẽ không thay đổi, vẫn sẽ là câu chuyện về vị anh hùng toàn năng, dũng mãnh đẩy lùi lũ ngoại lai gớm ghiếc đó.
Vị anh hùng sẽ được người đời ca tụng, chỉ có thể là hắn.
Hiro bất giác mỉm cười, xung quanh ba người nhìn hắn chợt đứng đơ thì vội vàng thúc giục.
Đi cũng được, dù sao ngủ một đêm trên một đám cỏ dại cũng không c·hết người.
Chỉ là... ông trời có vẻ không muốn để bọn hắn đi dễ dàng như thế.
Ở phía sau Rusie, cách xa xa vài chục mét, một thân ảnh đen xì dần hiện ra dưới tàng cây đầy lá, không khí xung quanh không biết bị thứ gì tác động mà như bị bóp nghẹt lại, xoắn vào nhau như thể hố đen mới được hình thành.
"Cậu... đến... rồi."
Bóng đen phía xa không có khuôn mặt, nhưng đôi mắt đỏ phát sáng lại tựa như mỉm cười.