Chương 23: Đao thứ 3
Mở mắt, bầu trời đêm lấp lánh những vì tinh tú, sáng chói, từng ngôi sao liên kết với nhau, vẽ ra một dòng sông ánh sáng trên trời, rực rỡ mà xa xôi.
Đây là đâu?
Hiro cảm giác mệt mỏi, hắn gắng gượng ngồi dậy, toàn thân đau nhức kèm lẫn với ẩm ướt.
Khó chịu quá.
Hắn không phải là kiểu người thích cơ thể mình tiếp xúc với nước, vậy nên bộ quần áo nhiễm đầy nước mà hắn đang mặc thực sự làm hắn không thoải mái.
Hiro dùng đôi tay duy nhất tồn tại sờ loạn trên cơ thể mình, đau nhức ê ẩm, cùng với một loại khó chịu không thể tả được của não bộ phát ra.
Hắn nhìn xung quanh, một cánh đồng cỏ dại trải bạt ngàn, nhưng đều đã nhuốm màu héo úa, từng vũng nước màu đỏ hắt đập thẳng vào mắt.
Lại là một sự tương phản màu sắc đến kỳ lạ, đỏ, nâu và trắng.
Hiro không kịp suy nghĩ gì cả, đột nhiên đầu của hắn như muốn nổ tung ra.
Tay, chân, và rất nhiều bộ phận khác của cơ thể, chúng ở khắp nơi, màu đỏ cũng chính là ở đó mà ra, hay chính xác hơn là máu.
Mắt của hắn mở trợn trừng, từng luồng ký ức tựa như dòng chảy mà quay về, mạch máu đỏ lòm hiện rõ trên nhãn cầu.
Sinh vật ngoại lai? Không, không phải.
Là một tên nhân loại bị hắc hóa.
Nghĩ đến đây, tim của hắn ngày càng đập nhanh hơn, nhịp tim vang lên từng hồi giữa cảnh sắc yên tĩnh của tiết trời vùng đất phía tây.
Đột nhiên, Hiro ngẳng đầu, một đôi mắt đỏ lòm đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Cậu tỉnh rồi?" Thứ sinh vật cách hắn vài mét vừa mới mở miệng ra nói, tiếng ồm ồm phát ra đứt quãng, không rõ ràng cho lắm, nếu một người không để ý thì khả năng cao là không nghe được nó đang nói gì?
"Mày là thứ gì, sinh vật bị hắc hóa.?" Hiro không để ý đến cơn đau nhức mà cơ thể hắn phải chịu, hắn gượng hỏi. "Mày là một trong số những đồng đội của người anh hùng năm xưa?"
Con quái vật vẫn nhìn vào hắn, đôi mắt đỏ lòm nổi bật dưới ánh trăng hiu hắt, thoáng qua vài giây, nó bước từng bước về phía Hiro.
Con người?
Thân ảnh ngày càng rõ ràng theo khoảng cách, một nhân dạng già nua với mái tóc bạc trắng dài đến vai, đôi mắt không có tròng đen, chỉ là một màu đỏ vô hồn, hệt như màu của địa ngục.
"Cậu đoán đúng một nửa?"
Hiro lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Nó lại nói tiếp.
"Tôi đúng là sinh vật bị hắc hóa."
Hiro ôm đầu, từng cơn đau nhức như một cây búa, đập từng nhát vào đại não của hắn, cơn đau làm cho hắn cảm tưởng như muốn ngất đi.
"Không sao, đừng cố chống lại nó nữa, cậu nên nhớ lại mọi chuyện rồi."
Từng luồng kí ức như dòng n·ước l·ũ, phá vỡ bức tường ngăn cách trong trí nhớ của hắn, Hiro dùng sức đấm vào đầu mình, một cái, hai cái, tựa như muốn đấm nát nó.
Trời thanh, sao khuya, bốn người bọn hắn còn đang ngơ ngác vì khung cảnh lạ lùng ở trước mặt, Rusie cùng Neala lộ ra bộ mặt thích thú, máu khám phá trong người bọn họ bất chợt nổi lên, dú sao đi nữa, giữa nơi đồng không mông quạnh của tiết trời lạnh giá này, nơi mà đâu đâu ở phía tây cũng tràn ngập một màu trắng xóa của tuyết.
Thì ở nơi này, dưới con dốc nghiêng là cả một đồng cỏ dại, không bị nhiễm một chút màu trắng nào.
Bọn hắn theo đường mòn mà đi xuống, lão Alger vẫn theo như thường lệ mà đi ở cuối cùng, hai người con gái ở phía trước vui vẻ cười đùa, thích thú mà nhìn ngắm xung quanh, dù cho cả một ngày trời chạy trốn khỏi lũ sinh vật ngoại lai.
Có lẽ đây là bản năng của phụ nữ đi, Hiro thầm nghĩ.
Thanh kiếm bên hông hắn thỉnh thoảng quẹt qua đám cỏ dại, cùng với từng bước chân, cỏ dại nghiêng mình mà rẽ ra, vang lên từng tiếp loạt xoạt.
Hiro ngoảnh đầu lại, đôi mắt trầm ngâm ngắm nhìn xung quanh, hắn hỏi lão Alger.
"không biết bằng cách nào mà nơi này không bị nhiễm tuyết?"
"Có lẽ là do ma pháp đi" Alger trả lời.
"Ma pháp, có loại ma pháp nào chống lại được cả sức mạnh của thiên nhiên sao?"
"Không phải." Thoáng nghĩ vài giây, Alger tiếp tục nói.
"Có thể là một loại ma pháp tạo kết giới, nhưng mà tôi không cảm giác được chút nào cả, ngược lại thì..."
"Thì?"
Alger giơ tay chỉ về phía trước, nơi mà bọn hắn chuẩn bị đi đến.
"Phía trước có tồn tại một loại ma pháp như vậy."
Hắn hướng tầm mắt theo tay của lão mà nhìn, cỏ dại đã mọc khá là cao, nhưng vẫn là chưa đủ để che phủ đi những cọc gỗ màu nâu trầm trước mặt.
"Có ngôi làng ở đây này." Neala phấn khích mà reo lên, Rusie sải bước đi cùng, nhanh chóng bước đến cổng làng.
"Có lẽ là một ngôi làng bị bỏ hoang." Cô nói, mắt không tự chủ mà nhìn vào phía bên trong, một màu đen u tối tỏa ra, ánh trăng yếu ớt không đủ khả năng để chiếu sáng.
Cô quay sang Neala, khẽ bảo.
"Neala, em dùng ma pháp thắp sáng một tí được không, nơi này tối quá."
"E là không được rồi chị Rusie." Cô bé lắc đầu, môi hơi bĩu ra. "Cả ngày nay chạy đã tiêu tốn gần hết lượng mana trong cơ thể em rồi."
Nghe thấy thế, Rusie quay đầu, dường như muốn chưng cầu ý kiến của Hiro.
Hắn cùng Alger tiến bước về phía trước, đứng cách cổng ngôi làng một vài mét.
Có cảm giác hơi khó chịu.
Rusie khẽ nói với hắn.
"Nhỡ đâu trong đây lại có lũ sinh vật ngoại lai thì sao, em thấy chúng ta nên nghỉ ngơi ở bên ngoài thì hơn."
Hiro nghe xong thì lắc đầu, hắn nở nụ cười, nhìn có chút mệt mỏi.
"Không sao, ngôi làng bé như này, nhiều lắm cũng trên dưới chục con thôi, chúng ta có thể dễ dàng xử lý chúng mà không cần đến ma pháp của Neala, Alger."
"Được thôi." Rusie nghe thấy hắn nói thế thì cũng không chần chừ gì nữa mà bước vào.
Dù sao bốn người bọn họ cũng cần một nơi để nghỉ ngơi qua đêm, nhìn qua thì ngôi làng này cũng không qua tệ, dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, có thể lờ mờ nhìn thấy những ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn.
Alger đi phía sau cũng nói với mấy người bọn hắn.
"Nơi này có kết giới, khả năng cao là không có sinh vật ngoại lai."
Ba người nghe thấy ông ta nói thế thì lại càng yên tâm hơn.
"Vậy là tốt rồi." Neala mỉm cười, cô bé như một chú chim nhỏ nhắn mà nhảy nhót, dường như mang trong mình một nguồn sức sống dồi dào của tuổi trẻ, mặc cho lượng mana trong cơ thể gần như đã cạn kiệt.
Cô bé tin tưởng, dù có chuyện gì xảy ra, Hiro cũng sẽ luôn có đối sách, biến nguy thành an.
Mặc dù thế, dường như vẫn cảm thấy chưa đủ kỹ càng, Rusie vẫn nói.
"Tốt nhất là đi kiểm tra một hồi quanh ngôi làng này rồi về nghỉ ngơi sau."
"Ừm, cũng được." Hiro gật đầu, hắn cũng tán đồng với ý kiến của Rusie, dù sao cẩn thận vẫn hơn
Alger ở phía sau cũng không nói gì, ông ta không phải là kiểu người hay phản đối ý kiến của người khác, giống như là một chú chó nhỏ, miệt mài làm việc, chấp hành mệnh lệnh.
"Được rồi, tôi với ông đi vòng quanh đây thử xem, biết đâu tìm được thứ gì có ích, hoặc là người còn sống thì sao." Hiro hướng lão nói.
Alger gật đầu, cả hai rẽ sang một hướng khác, hai người còn lại cũng chọn mọt hướng mà đi.
Trăng tròn treo cao, như một đồng xu khổng lồ giữa bầu trời. Bên dưới mặt hồ, cũng phản chiếu ra một đồng xu y hệt, mặt nước trong vắt mà thấy đáy.
Ven hồ, một người lẳng lặng ngồi đấy không nhúc nhích, nhìm chằm chằm vào khoảng không vô định.
Mái tóc bạc dài đến vai, "người" ngoảnh đầu lại, đôi mắt đỏ lòm như phát sáng giữa đêm khuya.