Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 22: Sắp đến đao thứ 3




Chương 22: Sắp đến đao thứ 3

Alger vội vàng lên tiếng, khi ông ta quay đầu, một loạt bóng hình màu đen xuất hiện trong tầm mắt.

"Xong rồi." Hiro thở dài một hơi ảo não. "Vậy là thành một cổ hai tròng rồi."

Rusie ở bên cạnh kêu lên. "Bảo sao lại thấy đoạn đường ngày hôm nay thuận lợi như vậy, hóa ra là chúng ta bị mai phục rồi."

Rusie không chần chờ mà rút thanh kiếm bên hông của mình ra, thanh kiếm bạc bóng loáng, sắc lẻm hiện ra rõ ràng trong đôi mắt đen láy.

"Phải đánh thôi."

"Không." Hiro ở bên cạnh vội ngăn Rusie lại.

"Không thể đánh." Hắn nói.

"Vậy thì phải làm sao? Bọn chúng bao vây cả hai đầu rồi, mà từ trước đến giờ chưa từng ghi nhận được trường hợp nào của lũ sinh vật ngoại lai có trí khôn hết?" Nói rồi, bỗng nhiên hai mắt cô mở to. "Chẳng lẽ chúng ta bị tính kế?"

Hiro không nói gì, hắn lựa chọn trầm mặc để suy nghĩ đối sách, là một người đội trưởng, hắn không cho phép bản thân mình dao động, đầu hàng trước khó khăn.

Thoàng qua vài giây, hắn đột nhiên cắn chặt môi, tựa hồ đã nghĩ ra giải pháp, nhưng nhìn qua khuôn mặt hắn thì có thể đoán ra, giải pháp này không an toàn.

"Chúng ta phải bay."

"Bay?" Neala ở bên cạnh trưng ra bộ mặt khó hiểu, ngay trong tình cảnh nguy cấp như này mà Hiro vẫn có thể nói đùa như thế. Cô bé vội hỏi.

"Làm sao để bay, ma pháp gió không đủ khả năng để nhấc bỗng cỗ xe ngựa này lên, mà nếu có thể, nó cũng không phải là một loại ma pháp bình thường."

"Ý anh không phải là thế." Hiro lắc đầu, đoạn, hắn lại nói to lên một cách rõ rệt, muốn cho Alger ở bên ngoài cũng nghe thấy.

"Ông Alger, đánh xe sang phải đi rồi vào đây với bọn tôi."

Nghe hắn nói như thế, Alger cũng hiện rõ sự khó hiểu trên gương mặt, nhưng rốt cuộc ông ta vẫn làm theo lời hắn nói, Alger vội vàng đánh lái sang một bên, con ngựa dưới sức ép của ông ta mà đột ngột chuyển hướng.

Thấy Alger nhanh chóng đi vào sau, Hiro mới lại tiếp tục nói.



"Bây giờ chúng ta đánh không lại."

"Anh bớt lòng vòng được không." Rusie không kiên nhẫn mà nói chen vào, cô nàng có vẻ thực sự rất gấp, dưới sức ép của hàng ngàn, hàng vạn con thú hoang ở trước mắt, bình tĩnh nhất vẫn chỉ có thể là anh hùng.

"Được rồi." Hiro không để ý đến thái độ của cô nàng mà nói.

"Ông Alger biết một chút ma pháp hệ gió đúng không?"

"Biết." Alger trả lời nhanh gọn.

Hiro mỉm cười, nụ cười lộ ra dưới ánh sáng yếu ớt của ngày mới có vẻ điên cuồng.

"Chúng ta sẽ chơi cầu trượt."

"Cầu trượt?" Cả bọn đồng thanh đáp.

"Đúng vậy, cầu trượt, chúng ta sẽ gia tốc chiếc xe ngựa này, rồi sau đó..." Tiếng độc thoại của hắn vang lên giữa không khí đang căng thẳng tột độ.

"Cái gì? Anh điên rồi." Hai người phụ nữ lên tiếng, kinh ngạc, hoang mang, giống như là không thể tin được lời hắn vừa nói ra.

"Tại sao lại không, cùng lắm chỉ hơi trầy xước da thôi." Hiro nhíu đôi mắt lại, tầm nhìn bị mi mắt che mất đi một nửa, chỉ còn dải tuyết trắng ở trước mắt.

Rusie hơi do dự rồi cắn chặt môi, cô bảo.

"Được rồi, cùng lắm thì gãy tay gãy chân thôi, chỉ cần ông Alger không b·ị t·hương thì tất cả chúng ta vẫn sẽ được chữa trị tốt."

Thống nhất như thế, dưới sự thở dài của Alger, cùng sự sợ hãi tột độ của Neala, chiếc xe dưới sự gia tốc của ma pháp hệ gió mà bắt đầu tăng tốc.

Tích tắc, Tích tắc.

Ngựa lao đầu mà đi, khoảnh khắc gần như đã chạm vào trước lũ sinh vật ngoại lai.

"Ngay lúc này." Hiro hét lên, hắn vội vàng bám chắc vào thành xe, đôi chân kẹp chặt vào chiếc ghế được làm bằng vải thượng hạng.



Chỉ nghe đùng một tiếng.

"Trỗi dậy."

"Gia tốc."

Neala cùng với Alger thi triển ma pháp cùng một lúc, ánh sáng vàng xanh lẫn lộn trong một khung hình, trong thoáng chốc, chiếc xe ngựa như bay vào vũ trụ, tất cả đều rơi vào khoảnh khắc không trọng lực.

Một con dốc đá dài ba mét từ dưới mặt đất mọc lên, con ngựa hốt hoảng mà hí lên từng tràng dài, nhưng nó cũng không dừng lại mà tiếp tục chạy thẳng một mạch.

Dưới sự gia tốc của ma pháp, xe ngựa lao v·út đến như một chiếc xe đua f1, điểm chạm cuối cùng của bánh xe cũng đã hết, chiếc xe ngựa lơ lửng trong không trung, tựa như một cái máy bay giấy mà lao về phía trước.

Một con, hai con, rồi hàng ngàn hàng vạn điểm đen phía dưới theo tầm mắt mà bị bỏ lại phía sau, con ngựa dưới sự ảnh hưởng của trọng lực mà rơi xuống dưới, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, tiếng hí thê lương vang lên, nhưng cũng chỉ có vậy, từng con sinh vật ngoại lai như thú hoang mà lao đến, đôi tay rắn chắc xé toạc con ngựa ra làm hai, nội tạng theo máu chảy xuống đất, nhuộm đỏ một vùng tuyết trắng.

Nếu mà phải ví von, thì có lẽ nó sẽ trông như một ly siro dâu đá xay kèm topping là thịt.

Nhưng không dừng lại ở đó, y như cái cách mà Neala đã nói trước đó, ma pháp hệ gió của cô bé không đủ khả năng để nâng cả chiếc xe ngựa trong một khoảng thời gian dài, vì thế sau khi bỏ lại lũ sinh vật ngoại lai vài trăm mét, xe ngựa cũng đã có dấu hiệu bị trọng lực tác động đến, nó lơ lửng giữa không trung rồi theo quan tính mà rơi nghiêng sượt xuống dưới.

Lúc này, tiếng của Alger vang lên, từng đường gân xanh hiện lên trên mặt, chán cũng bắt đầu đồ mồ hôi hột, màu đỏ của khuôn mặt hệt như một ly rượu vang hảo hạng vậy.

"Phản."

Niệm chú nhanh gọn, ông ta lại nói tiếp.

"Nhanh lên Neala"

Alger vừa dứt lời, tiếng nói của Neala cũng vang lên, ánh sáng vàng ấm áp trên không chiếu vào như nhảy múa cùng rèm cửa.

"Bảo hộ, Trỗi dậy"

Hai phép ma pháp lần lượt được niệm lên cùng lúc, Hiro đang căng cơ mặt, trùn cơ mông mà bám vào thành xe, đột nhiên một loại cảm giác nâng đỡ cơ thể vô hình xuất hiện, hắn nhẹ nhàng thả tay ra, bên cạnh những người còn lại cũng làm như thế, bọn họ thả lỏng cơ thể, mặc cho chiếc xe ngựa rơi tự do giữa.

Tích tắc, tích tắc



Trong khoảng thời gian tính theo đơn vị mili giây, một dàn cây dây leo đột nhiên mọc lên từ mặt đất, chúng khổng lồ mà dèo dai, lại đen xen vào nhau không theo một quy luật nào.

Đùng một tiếng, chiếc xe ngựa rơi xuống, dưới sức ép của trọng lực mà vỡ tan ra thành từng mảnh, vụn gỗ bắn ra tứ tung, ghim chặt vào từng sợi dây leo đang bao quanh nó.

"Khụ khụ." Hiro chao đảo đứng lên trong đống mảnh vỡ, theo sau là bốn người còn lại.

Thấy tất cả đều không sau, hắn mới cười lớn rồi nói.

"Đã bảo là dễ như ăn kẹo mà."

Vừa mới nói xong, ánh mắt sắc lẻm của Rusie bắn tới chỗ hắn, Hiro đột nhiên cảm giác lạnh toát chạy dọc theo sống lưng, cho dù nhiệt độ bây giờ đúng là âm độ thật.

Hắn hướng về phía Rusie cười trừ rồi bảo với mọi người.

"Chạy tiếp nhanh, Neala, Alger, tiếp tục dùng ma pháp gia tốc đi."

Một đường chạy không ngừng nghỉ, điểm đen phía sau lưng đã dần thoáng hơn, nhìn kĩ, chỉ còn lẻ tẻ vài mống.

Hiro mệt nhọc dựa lưng vào một gốc gây bên đường, vì tác động quá mạnh khiến cho từng đám tuyết ở ngọn cây rơi xuống.

Hắn hổn hả hổn hển nói ra.

"Mệt c·hết mất, một ngày chạy không ngừng nghỉ, từ trời còn sáng rõ cho đến lúc trăng đã treo trên đầu."

Thấy hắn nói ra như thế mọi người mới để ý, đêm đen đã kéo nhau đến mà che phủ đi bầu trời rộng lớn, ánh trăng bàng bạc phủ xuống mái tóc đen láy cùng từng hàng cỏ dại đã úa tàn.

Cỏ dại úa tàn?

Dưới tầm mắt của bốn người bọn họ, một con dốc chạy thẳng xuống dưới cánh đồng cỏ dại đã héo úa hiện ra một cách thoáng đạt.

Thậm chí có thể nói là đập thẳng vào mắt, sự đối lập không hài hòa giữa màu trắng của tuyết cùng với màu nâu của cỏ dại, cả hai đan xen vào nhau giữa khung cảnh trời đêm yên tĩnh mờ mịt.

Tại sao giữa những ngày tuyết rơi, nơi xứ lạ phía tây lại còn tồn tại một chỗ không bị tuyết che phủ?

( Rạng sáng còn một chương, vậy là sau hai chục chương, quyển một bắt đầu bước vào hồi kết.)

P/s: cầu đề cử.