Chương 20: Chân tướng?
Mặt hồ điểm điểm hoa tuyết rơi, nhưng lại không vì thế mà nước bị đóng băng.
Tóc đen đã bạc, dài đến ngang hông, lão già đang ngồi thả cần câu xuống nước, người ngoài nhìn vào thì có thể còn nghĩ đây là một pho tượng, vì lão ta đã ngồi ở đây được vài tháng rồi.
Con người vài tháng không ăn không uống, sao mà sống nổi.
Hay là phải nói, bóng hình trước mắt này, vốn dĩ không phải là con người.
Gió thổi qua, "pho tượng" khẽ động đậy thân thể, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lòm mở trừng trừng, nhìn về phía xa.
***
"Sắp đến rồi."
Con ngựa hí một tiếng, giơ hai chân trước lên trời rồi đạp xuống đất, làm cho tuyết bay mù mịt.
"Ngôi làng tiếp theo, xem ra cũng không còn ai sống sót."
Giọng nói của người thanh niên phát ra, không ai khác chính là người được cho là vị anh hùng hiện tại, Hiro.
Hôm nay ông trời có vẻ ủng hộ bọn hắn, nên tuyết rơi không dày, thậm chí là còn không rơi.
Đập đập vào cổ con ngựa, Hiro đi lên phía trước, nhìn ngắm ngôi làng đổ nát hoang tàn.
Một ngày trôi qua, đi cho đến khi đêm đen rủ xuống, cuối cùng bọn hắn cũng đặt chân đến ngôi làng tiếp theo.
"Cứ đi về phía tây như này, có lẽ sẽ nhanh đến nơi thôi."
Rusie bước xuống phía sau, giọng nói phát ra làm cho con người ta cảm thấy thoải mái.
Đúng là người đẹp, giọng cũng đẹp.
Nói xong, tiếng lanh lảnh của Neala cũng vang lên. "Anh Hiro mạnh như vậy rồi, mọi thứ sẽ xong xuôi nhanh thôi, rồi chúng ta sẽ lại về trường thánh."
Đầu óc của thiếu nữ mới lớn tất nhiên toàn là màu hồng, Neala đang mơ về thanh xuân mà cô sắp trải qua với anh hùng sau khi đẩy lùi toàn bộ sinh vật ngoại lai.
Mải mê suy nghĩ, thiếu nữ bất chợt mỉm cười.
Hiro cốc đầu cô nàng, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên. "Đừng có mở tưởng linh tinh nữa, đi vào thôi."
Nói rồi, cả bọn đi vào, để lại Neala dậm chân phụng phịu phía sau.
Bất chợt, sau lưng Neala hiện ra một hình bóng to lớn, cô bé giật mình mà quay đầu.
"Alger, trời ơi, chú làm cháu giật cả mình."
Phát hiện ra chỉ là Alger, Neala thở hắt ra, khẽ vuốt vuốt bộ ngực có phần hơi phẳng phiu của mình.
Alger mỉm cười trả lời.
"Ngày không làm việc xấu, đêm không sợ ma gõ cửa."
Neala thể hiện rất rõ tính cách thiếu nữ tuổi đôi mươi của mình, cô chu mỏ với Alger.
"Chú đừng có mà dọa cháu."
Nói rồi, cô bé vội vàng chạy vào với hai người đi phía trước, hạt tuyết trắng theo chân bị kéo lên rồi rơi xuống.
Alger trầm ngâm đứng nhìn. đôi mắt đen sâu thăm thẩm, ông đưa tay lên chỉnh lại gọng kính đã bị lệch, xong rồi cũng nhẹ nhàng cất bước đi vào.
Sau khi vào trong, ngó quanh vẫn là một cảnh thảm trạng như cũ, Hiro lắc đầu ngao ngán, hắn thở dài nói.
"Vẫn là như thế, thật sự không thể tha thứ cho lũ sinh vật này được."
Hắn nói như thế vì hắn là anh hùng, hơn nữa chức danh này đã mang trên mình cũng được một thời gian rồi, nên Hiro cảm giác bản thân mình phải có thái độ đúng đắn với hình tượng này.
Bốn người bọn hắn bước chậm rãi, rồi thống nhất ý kiến với nhau mà chọn một căn nhà, nhìn vào thì có cảm giác ổn hơn những căn nhà còn lại, nó vẫn giữ được phần lớn các cấu trúc cần có của một ngôi nhà.
Bọn hắn bước vào, tiếng bước chân trên sàn gỗ vang lên cộp cộp giữa đêm đen, bỗng nhiên bùng một tiếng, Neala ở đằng sau sử dụng ma pháp lửa để thắp sáng, làm căn nhà trở nên sáng rõ hơn.
Rõ ràng là ma pháp cực kì hữu ích, đặc biệt là trong những tình huống như này, Hiro vội bảo Neala dùng thêm ma pháp gió để thổi bớt các bụi bẩn cùng những đám tuyết đọng bị gió thổi bay vào.
Xong xuôi, cả bọn ngồi xuống nghỉ ngơi, vì căn nhà này có vẻ ổn, nên bốn người lựa chọn ngủ qua đêm luôn ở đây.
Nhưng trước hết, bọn họ vẫn ngồi lại nói chuyện phiếm trước khi chìm vào giấc ngủ.
Đốm lửa được Neala thắp lên bập bùng, không khí nóng được tản mát ra xung quanh làm con người ta thoải mái, Hiro tháo thanh kiếm bên hông để xuống đất, đây là thanh kiếm mà hắn được nhà vua ban tặng, cũng được thần linh gia trì, sức mạnh có thể nói là chém sắt như chém bùn, không ít lũ sinh vật ngoại lai đã phải nằm xuống dưới thanh kiếm này.
Hắn duỗi người một cái rồi thả lỏng thân thể.
"Một đường thuận lợi, chúng ta ngày càng đến gần thành Inferno rồi."
"Phải đó, có lẽ trong 1-2 tuần nữa là chúng ta đến nơi." Neala đồng tình với ý kiến của Hiro.
Alger im lặng không nói, ông ta có chút do dự, khuôn mặt hiện lên vẻ khó hiểu, nhưng sau vài phút thì cũng ậm ừ mà hỏi, làm cho cả ba người còn lại cũng phải đặt vấn đề theo.
"Mọi người có cảm thấy đoạn đường này đi quá dễ dàng không?" Câu hỏi tưởng trừng như dễ trả lời, nhưng lại bật lên trong đầu mọi người sự nghi ngờ.
"Đúng vậy." Hiro gật đầu tỏ vẻ đồng ý. "Thật sự là quá dễ dàng, thậm chí còn không gặp được một con vật nào, không như hôm qua là cả một đống lũ sinh vật ngoại lai, làm chúng ta chém g·iết mỏi cả tay."
"Có lẽ là may mắn đi." Rusie lên tiếng trấn an mọi người, cô mỉm cười mà nói, trong lúc đó đôi bàn tay đang chống ở cằm. "Nếu thật sự có nguy hiểm, thì bản năng anh hùng của Hiro đã phát hiện rồi."
Bản năng anh hùng, loại một loại chúc phúc của thần minh, khi có nguy hiểm đến gần thì anh hùng sẽ ngay lập tức phát hiện ra được mối nguy hiểm mà tìm ra cách đối phó.
Hiro lại gật đầu bảo chí phải, đây là một kĩ năng rất mạnh, không có lẽ nào mà nó không phát hiện ra được nguy hiểm xung quanh cả.
Nói như thế, hắn lại không còn cảm thấy lo lắng cùng nghi hoặc nữa, tuy vậy trong lòng vẫn giữ lại một chút cảnh giác. Dù sao hắn cũng làm người hai đời rồi, và cũng đã xem không ít loại phim ảnh. Hắn biết là trong khoảng thời gian con người thoải mái an tâm nhất, chính là khoảng thời gian nguy hiểm nhất, nếu thực sự không may mà rơi vào tình huống như vậy, giữ lại một chút cảnh giác thì sẽ tốt hơn.
Nói một hồi lâu, cả nhóm chia phần mình ra để đi ngủ, Neala tạo ra vài cái giường làm bằng lá cây bằng ma pháp của mình cho mọi người, cô bé mỉm cười.
"Chúc mọi người ngủ ngon nhé."
Hai người Hiro và Rusie cũng mỉm cười chúc lại, còn Alger thì không nói gì, ông lặng lẽ đi ra cửa ngồi, lôi trong túi ảnh ra một tấm ảnh nom có vẻ đã hơi cũ kĩ, hình như đã ngả sang màu ố vàng.
Alger dùng tay miết tấm ảnh vài cái rồi khuôn mặt ông nở nụ cười nhẹ. Chỉ thấy rằng trong bức ảnh, một người phụ nữ cao ráo, có khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết, ở bên vai còn đậu một con quạ có bộ lông đen tuyền, cô ấy đang giơ ngón tay mà chỉ huy mọi người phía trước, không biết là đang làm gì, nhưng mà chắc chắn một điều là người dùng ma pháp tạo ảnh rất có tâm, bức ảnh được tạo ra rất có hồn.
Người được nhắc đến ở đây chính là Dia Luna, vậy là chính xác Alger là một người đàn ông đang yêu đơn phương vị thống lĩnh này, nhưng mà nhìn vào bức hình thì đã rất cũ kĩ rồi, thậm chí còn có nhiều vết ố vàng do thời gian để lại, vậy làm sao mà một người nhìn như 26-27 tuổi như Dia Luna lại có thể xuất hiện trong đó được?
Từ hành động có thể nhìn ra Alger rất chân trọng bức ảnh này, ông ta thổi một hơi lên tấm ảnh, rồi dùng tay phủi phủi nó vài lần, sau cùng thì lại nhẹ nhàng đặt nó lại vào trong áo choàng.
Thế rồi Alger mỉm cười dựa vào thành cửa, giống như đang nhớ đến những kí ức đã xưa cũ.