Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 19: Tung tích




Chương 19: Tung tích

Ngọn lửa bập bùng, biến hóa đủ loại hình dạng mà thiêu đốt củi mục cháy đỏ, t·iếng n·ổ lách tách.

Bốn người nhóm anh hùng đang ngồi cùng nhau tại một gian nhà đổ sập, chỉ còn lại vài bức tường kiên cố chắn gió.

Ngoài trời, bông tuyết nhẹ rơi, mới buổi sáng còn ngừng được vài tiếng, đến trưa, tuyết lại rơi ngày càng nhiều, Hiro hướng tầm mắt nhìn ra ngoài, khẽ cảm thán.

"Tuyết lại rơi rồi, xem ra chỉ có thể chờ đến sáng ngày mai rồi tiếp tục đi."

Thật vậy, nếu bọn họ quyết tâm đi về phía tây giữa trời tuyết rơi như này, thứ nhất là quá khó khăn cho việc di chuyển, chiếc xe ngựa chở bốn người bình thường đã khó rồi, chứ đừng nói là trong trời tuyết rơi.

Thứ hai là tuyết rơi như vậy, ảnh hưởng rất nhiều đến tầm nhìn, nếu mà đột nhiên xông ra lũ quái vật, thì bốn người họ phải rất chật vật để dành chiến thắng.

Đường nào cũng khó, tốt nhất là yên ổn ở đây đợi đến ngày mai tuyết ngừng rơi lại đi.

Tế tự Alger ngồi dựa lưng vào tường, áo choàng nhiễm lên màu trắng của tuyết, ông ta cũng ậm ừ mà gật đầu đồng ý, với tính cách của Alger thì việc an toàn là trên hết.

"Cậu Hiro nói đúng đấy, tạm thời cứ ở lại đây đi đã."

Alger có thể nói là cực kì trầm tính, hay chính xác hơn là tính tình cục mịch, ít nói, những người tiếp xúc với ông ta thì cả ngày có khi chỉ nói được đôi ba câu, nhưng không vì vậy mà mọi người coi nhẹ đi vị tế tự này, nếu chỉ tính riêng vai trò, thì tế tự chính là người chiếm phần quan trọng, có thể nói là ngang ngửa với anh hùng.

Hồi phục, thanh tẩy ô uế, và rất nhiều vấn đề khác nữa.

Hai người còn lại đang phân biệt mà ngồi ở trái phải Hiro. Rusie và Neala, kiếm sĩ và ma pháp sư.



Một người là thiên tài của trường thánh, người còn lại thì được sắc phong làm kiếm thánh, quan trọng hơn, cả hai người đều là người yêu của Hiro, mục tiêu của hắn trong cả năm qua.

Việc này xảy ra cũng chẳng lấy gì mà làm lạ, Hiro nắm trong tay nội dung của cốt truyện, đồ vật lạ tồn tại trong cửa hàng nhiều vô số kể, nếu mà hắn không tán tỉnh được đến hai người này, vậy thì coi như đập đầu c·hết là vừa, Hiro là một thằng thất bại ở kiếp trước, nhưng không có nghĩa là kh·iếp này cũng vậy.

Chỉ có một điều vẫn làm hắn bứt rứt ở trong lòng, đó là phần nội dung bị làm nhiễu. Dù Hiro có thử mọi cách cũng không thể mở ra được phần này, chính là phần sau của giai đoạn nhập thành, tiến vào Inferno, xong rồi sau đó bọn hắn đẩy lùi được lũ sinh vật ngoại lai, thế giới trở về với trật tự cũ.

Rốt cuộc là tại sao? Hiro tâm loạn ý phiền, hắn quay sang nhìn hai bóng hình tươi đẹp bên cạnh, lại nở nụ cười.

Bỏ đi, hắn là anh hùng mà.

Bốn người cứ thế mà ngồi nói chuyện phiếm, còn thời gian cứ chầm chậm trôi, ngọn lửa lập lòe cháy, không khí trong nhà ấm lên rất nhiều.

Chớp mắt qua đi, trời đã sẩm tối, nhường lại chỗ cho mặt trăng tròn vành vạnh.

Hai người con gái vì mệt mỏi mà đã chọn đi vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, chỉ còn lại Hiro cùng tế tự Alger ngồi canh gác.

Tuyết rơi ngày càng nhiều, báo hiệu cho một đợt mưa tuyết có khả năng sẽ liên miên không dứt, từ mặt đường đến từng đ·ống đ·ổ n·át, đâu đâu cũng phủ một màu trắng xóa, người dân quanh đây hầu hết đều đã đi về cận thành vương đô Deus, bỏ lại chỉ là những tên nô lệ đói khổ, cùng những thành phần tàn tật, c·hết đói, c·hết rét ở đây.

Không khí trầm mặc như bức tường vô hình tồn tại, không ai nói gì, cả hai có vẻ như đều đang suy tính gì đó trong đầu.

Hiro mang một vẻ mặt không cảm xúc, hắn tự nguyện mở miệng ra nói trước.

"Tế tự, ông có từng nghe về Đại thống lĩnh Luna?"



"Dia Luna." Alger chỉnh sửa lại ngôn từ cho hắn, trên mặt ông ta nở nụ cười hiếm có. "Tất nhiên là biết, cô ấy là hình mẫu lý tưởng của mọi cánh đàn ông trong vương đô, thậm chí là cả lục địa."

"Thì ra là ông thích một khối băng." Hiro bĩu môi chế giễu.

Tế tự Alger không có phản bác, ông ta vẫn từ tốn nói.

"Từ khi lũ sinh vật đó tiến vào thế giới của chúng ta, cô ấy dường như cũng bốc hơi khỏi thế giới này, không một ai biết tung tích, thậm chí q·uân đ·ội dưới trướng cô ấy cũng mở đợt điều tra lớn, tốn không ít người, nhưng vẫn không thể biết được."

Hiếm thấy tế tự Alger nói nhiều như thế, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng Hiro cũng không mở miệng chế giễu, chầm chậm chìm vào suy nghĩ của riêng bản thân.

Đại thống lĩnh m·ất t·ích, đúng là chuyện đùa.

Ấy vậy mà chuyện đùa như thế lại xảy ra thật, sau lần gặp nhau cuối cùng tại thánh đường ở vương đô, hai người cũng chưa từng gặp nhau thêm một lần nào nữa.

Hiro lẩm bẩm.

"Liệu có liên quan gì đến phần nội dung bị nhiễu không?"

Hắn không biết, hoặc có lẽ hắn cũng chẳng thèm mà suy nghĩ, dù sao, anh hùng là không thể thất bại, từ cổ chí kim, mọi chuyện đều thuận theo lẽ tự nhiên là như thế.

Hắn có lòng tin, cũng như có thừa sự tự tin ở sức mạnh.

Cả hai ngồi nói chuyện một đêm, bếp lửa bập bùng thổi làn hơi ấm áp, bình minh ló rạng, ánh mặt trời lại một lần nữa làm chủ thế gian.



Điều kì diệu ấy thế mà lại xảy ra, tuyết đã ngừng rơi sau một đêm dài mệt mỏi. Hiro thần thanh khí sảng mà bước lên xe ngựa, tế tự Alger theo sau, chầm chậm mà leo lên vị trí phu xe, đoành một tiếng roi, ngựa kêu lên, xe ngựa rẽ tuyết mà đi, chỉ để lại hai vệt in dài trên nền tuyết.

Chân trời một màu xám trắng đan xen, dù đứng ở tường thành vương đô mà trông ra ngoài, cũng có thể xem được cảnh vật phía xa.

Atares chắp hai tay ra đằng sau, mặc kệ cho gió thổi vào người, trời rét lạnh, nhiệt độ kéo xuống thấp đến đáng sợ, nhưng mà đối với một người vua như ông ta, một chút cái lạnh cỏn con như này cũng không đáng để vào mắt.

Chỉ là.

Atares cau mày, từ khi lũ sinh vật ngoại lai đó quay trở lại, chưa một ngày nào ông ta sở hữu cho mình một giấc ngủ ngon, tâm trạng lúc nào cũng thấp thỏm lo âu. Cho dù anh hùng có mạnh mẽ đến đâu đi nữa, nỗi bất an trong lòng vẫn luôn tồn tại như cái gai, khiến cho ông ta đau một cách âm ỉ từ ngày này sang ngày khác.

Thần minh không có khả năng can thiệp vào thế giới này, đó là nguyên tắc. Việc này cũng giải thích một phần vì sao các vị thần minh không tự ra tay tiêu diệt lũ sinh vật ngoại lai gớm giếc đó, mà lại phải thông qua một người như anh hùng để làm.

Nhưng một tên tàn tật, liệu có đáng tin hay không?

Ông ta không biết, cây cỏ cứu mạng duy nhất của lục địa này đều dựa hoàn toàn vào hắn.

Tiền tài, quyền lực, phụ nữ, những thứ anh hùng muốn Atares đều có thể cho, nhưng cái mà ông ta cần, cũng chắc chắn phải đạt được.

Thở dài một hơi, nếu mà Luna không m·ất t·ích, thì mọi thứ cũng không đi đến bước đường này.

Một năm trôi qua, một con người lại có thể biến mất một cách không có dấu vết như vậy, dù đã bỏ bao nhiêu công sức đi tìm kiếm, nhưng đáp lại cũng chỉ là muối bỏ biển.

Atares ngẩng đầu nhìn trời cao, hơi nước theo miệng ông ta thở ra đọng thành từng làn khói trắng.

"Đại thống lĩnh..."

***

Biên giới xa xôi thành phía tây, từng chấm đen li ti nổi bật trên nền tuyết trắng, đó chính là những thứ được gọi với cái tên sinh vật ngoại lai.