Chương 16: Movas
Lilit nghe thấy giọng của Saul thì quay lại, mỉm cười, tay vẫn chẫm rãi cầm cái que mà quấy, dòng nước chảy ra từ quả dại dần theo thời gian mà đặc lại, màu tươi chín như mật ong để cho người ta nhìn vào sẽ đinh ninh đây chính là một loại hương vị rất ngọt ngào, nhưng khi ăn vào thì mới nhận ra là vị đắng.
Thật sự là một mùi vị khó tả.
Saul đi đến bên cạnh Lilit, nhìn bóng hình bé nhỏ đang miệt mài làm việc, hắn cũng không có ý định giúp đỡ cô bé, chỉ đứng yên xem.
Một hồi lâu sau, khi dòng nước kẹo đã đặc quánh, Lilit cầm một cái que nhỏ mà nhúng vào, động tác của một đứa bé 5 tuổi quen thuộc đến lạ kì, có thể để cho nhiều người nhìn thấy mà cảm thán.
"Cho anh Saul này." Lilit chờ cho kẹo khô lại rồi đưa cho Saul, bàn tay bé nhỏ giơ lên trước không trung.
Saul vui vẻ cầm lấy, khẽ ngậm, vị kẹo tan trong đầu lưỡi, hắn lại cảm nhận được hương vị quen thuộc, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
"Hôm nay không đi chơi với các bạn hả Lilit?" Saul hỏi Lilit.
Hôm nay trời khá là đẹp, gió thổi hiu hiu rất dễ chịu, hắn đang định qua nhà Agasan hỏi chuyện một lúc, đồng thời để giải đáp thắc mắc trong lòng.
Hôm qua Agasan đã bảo là hiến tế sắp xảy ra, nhưng mà hắn chờ mãi vẫn không thấy gì, cảm giác trong lòng hơi nao nao, đại khái là rất khó chịu.
Có thể là do Saul lực bất tòng tâm, sức mạnh không có, không thể cứu được ai dù chỉ là một người. Giờ sự việc lại chậm rãi mà không đến, làm bản thân Saul có cảm giác như việc hiến tế sẽ không xảy ra.
Thôi vậy, nếu không xảy ra thì càng tốt, nhưng mà nếu thế thì sẽ phải có việc khác xảy ra, nếu không thì Inferno sẽ không trở thành nơi đầu tiên lũ sinh vật ngoại lai đặt chân đến.
Mang trong lòng những suy nghĩ băn khoăn, Saul nghe thấy tiếng Lilit trả lời.
"Nay các bạn không ra ngoài chơi anh Saul ạ."
"Tại sao, mọi người có việc gì bận hả?"
"Em không biết." Lilit lắc đầu, có vẻ như cô bé cũng không biết, dù sao cũng mới 5 tuổi đầu, đâu phải chuyện gì cũng rạch ròi được.
Mà đến cả bản thân Saul cũng không nghĩ nhiều, thỉnh thoảng hắn mới gặp một vài đứa trẻ chơi đùa với nhau, việc chính của hắn vẫn là tập chung luyện tập một cách tốt nhất có thể.
"Anh Saul có muốn đi hái quả dại với em không." Thấy Saul thất thần vài giây, Lilit lại hỏi.
"Cũng được." Mặc dù vừa mới ở bên ngoài về, nhưng mà Saul vẫn chiều theo ý Lilit mà đi hái quả dại, dù sao nhìn vào thân ảnh bé bỏng trước mặt, hắn lại nhớ đến người em gái ở kiếp trước, bằng tuổi, và bộ dáng cũng hoạt bát đáng yêu như này.
***
Vương đô Deus, trường thánh, khu vực nội bộ.
Hiện ra sừng sững trước mắt là tòa nhà cổ kính tựa như cây đại thụ cao trọc trời, bề mặt phủ khá nhiều dong rêu, màu xanh mơn mởn hòa cùng màu vàng thánh khiết, tuy không hiện ra ánh sáng của thần minh, nhưng vẫn phảng phất hào quang rực rỡ, cùng một loại với tòa thánh đường, chỉ khác một điều đây là tòa nhà trực thuộc trường thánh Movas mà thôi.
Trong căn phòng cao nhất của tòa nhà, có hai người đàn ông đang ngồi. Chính diện trông có vẻ rất bí hiểm, mặc áo choàng phủ kín người, không nhìn rõ khuôn mặt, bên dưới chỉ là một màu đen.
Phía bên phải, người đàn ông còn lại thì đeo một cặp kính lão, bộ râu quai nón trắng bạc nom có vẻ được bảo dưỡng rất tốt bao quanh kín miệng, bộ quần áo trắng phủ thêm cái áo choàng màu đen, làm cho người khác nhìn vào sẽ đánh giá đây là một người rất thanh lịch, là một người đàn ông tri thức.
Không khí trong phòng rất là ngột ngạt, trầm mặc một lúc lâu, người đàn ông đeo kính mới mở miệng ra nói.
"Lũ sinh vật ngoại lai đã đến rồi."
"Vậy sao." Đáp lại là tiếng ồm ồm phát ra dưới tấm áo choàng.
"Tại sao thần minh lại không chọn việc hiến tế?" Nghe giọng nói của người đàn ông đeo kính, có thể thấy rằng ông ta đang tức giận, nhìn như đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tựa bão dông.
"Hiến tế?" Giọng nói mỉa mai phát ra. " Hiến tế thì có làm được gì, bây giờ lũ sinh vật đó còn khỏe hơn nhiều lần ngày xưa, cái quan trọng bây giờ là phải bồi dưỡng vị anh hùng mới này, rồi sau đó mới tính đến chuyện hiến tế."
"Hiến tế cả anh hùng à? Lại thế sao?"
Nghe giọng nói có vẻ thắc mắc, nhưng dường như lại không ngạc nhiên lắm. Người đàn ông không rõ khuôn mặt cười một tiếng rồi tiếp tục nói.
"Anh hùng cũng chỉ là thứ nằm gọn trong tay thần minh mà thôi."
Nghe xong lời này, người đàn ông đeo kính cũng không trả lời lại, không khí trầm mặc dần dần trở về, chỉ còn lại bức tường riêu phong xanh ngắt.
***
"Ma pháp nâng cao, kết hợp với thần chú, hôm nay chúng ta đã học xong về ma pháp tạo ảo ảnh, các em về nhà tự thực hành, nhưng mà nhớ đừng làm rối tung mọi thứ lên nhé, cứ bĩnh tĩnh mà làm." Qien phát huy rất tốt về giọng nói trầm ấm của mình, kết hợp với khuôn mặt điển trai làm rất nhiều học viên nữ mê như điếu đổ, còn học viên nam thì lại rất hâm mộ với vốn kiến thức về ma pháp mà Qien có.
Khoan thai bước ra khỏi cửa, lũ học sinh đằng sau cũng lũ lượt kéo ra, vì tiết sau cùng là tiết kiếm pháp, được học ở khu vực thực chiến, thế nên mọi người phải di chuyển luôn cho kịp giờ. Vì khuôn viên trường rất rộng, mà học viên có được cơ hộ vào ngôi trường này cũng không nhiều, chỉ vài trăm em mỗi năm, nên khung cảnh trời xuân hiện ra có vẻ hơi đơn độc, mặc dù thế, vài ba nhóm kéo nhau đi vẫn rất xôn xao, tiếng cười đùa vang cả một vùng.
Hiro đi sau cùng của đoàn người, hắn không có cảm hứng lắm về việc ra nhập với những người đang trò chuyện ở phía trước, thế nên hắn tự làm cho bản thân mình chìm về phía sau. Hắn càng hứng thú hơn với những thứ xung quanh, từng kiểu dáng kiến trúc đến những cành cây ngọn cỏ được cắt tỉa gọn gàng, đài phun nước ở quảng trường như đang vì chào đón lũ học sinh mới đi ngang qua mà phun ra từng dòng nước trong xanh.
Quá tuyệt vời, đây mới chính là cuộc sống mà hắn muốn, một cuộc sống trong mơ. Không ngờ sau khi c·hết lại có thể xuyên không đến đây, đã vậy còn có bảng điều khiển như nhân vật trong game, nội dung, kĩ năng, cửa hàng, mọi thứ hắn đều đang sở hữu, chỉ cần nghĩ trong đầu một cái là có thể biết hết nội dung sắp diễn ra.
Hiro chắc chắn ông trời đã động lòng mà nghe lời cầu xin của hắn, cho hắn xuyên không đến thế giới tuyệt vời này. Giờ đây, Hiro có thể tùy ý làm những gì mình thích, trở thành anh hùng cứu thế, thu phục cho mình một dàn hậu cung, điều mà mọi đàn ông trên đời đều ao ước. Nếu có thể, thì ngay cả thần minh đều không thoát khỏi tay.
Nghĩ đến đây, Hiro nở nụ cười tà ác, không để ý đến ánh mắt soi mói của các bạn học bên cạnh.
Sân thực chiến, nơi thực hành học tập về kiếm pháp, rộng một cách ngỡ ngàng. Lũ học sinh năm nhất ngơ ngác mà nhìn về khoảng đất rộng mênh mang trước mặt, xa xa còn hiện hữu khu rừng xanh tươi rậm rạp, cùng ngọn núi cao ngút ngàn.
Tại sao những thứ này lại có thể tồn tại một lúc được?
Nhiều học sinh thắc mắc. Có lẽ là bọn họ còn chưa biết nhiều về các ma pháp mạnh mẽ hơn tồn tại, việc này đối với các ma pháp sư vĩ đại thì chẳng thấm vào đâu cả.