Chương 17: Đao thứ nhất
Bên trong khuôn viên trường, hiển nhiên là cảnh vật không tự động mà có, điều này chứng minh sức mạnh của ma pháp sư là vô cùng to lớn. Tuy nhiên, đối với những người không mang trong mình ma lực, nói đến ở đây là trường hợp những con người dù sống ở nơi có điều kiện tốt lành, hay là vương công quý tộc, ngay từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa, thì vẫn có phần trăm nhất định rơi vào trạng thái không có ma lực, chính xác hơn là nguồn mana trong cơ thể gần như bằng không, đối với loài người mà nói, họ mới chính là phế nhân thực sự.
Thật bi ai.
Tiết học kiếm pháp đã bắt đầu, ba lớp năm nhất đã tụ tập đầy đủ, mặt đất rộng rãi, cỏ trải bạt ngàn, gió thổi phiêu linh mang theo từng lọn tóc khẽ lung lay.
Hai lớp tinh anh, cùng với một lớp thường dân, điều hiển nhiên mà nói, lớp tinh anh vốn dĩ không ưa gì lớp thường dân, tuy trường hợp cá biệt cũng có, đó là những người bình thường có đủ năng lực đi vào lớp tinh anh, điển hình là Hiro, nhưng mà điều đó chỉ là thiểu số.
Tiếng xôn xao cứ như thế mà vang vọng khắp nơi, ai ai cũng vui vẻ mà nói chuyện tán gẫu, dù cho khoảng cách quý tộc với thường dân tồn tại, nhưng hai bên dường như ăn ý mà không x·âm p·hạm đến nhau.
Quý tộc là những người có học thức, ít nhất thì phần lớn là vậy, họ sẽ không vì những thứ cỏn con mà tự đi gây sự với sinh vật thấp kém hơn mình như thường dân, hơn thế nữa, những tên dân đen phải bươn trải mệt mỏi để làm công cho quý tộc, tất nhiên là bọn họ không ngu mà gây nên b·ạo đ·ộng, tốt nhất, chính là lạt mềm buộc chặt.
Điều cơ bản để vương đô có thể tồn tại một cách ổn định.
Không mất nhiều thời gian, một nữ giáo viên trong bộ đồ bó sát màu đen đi ra, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi cong v·út, đôi môi mỏng gợi cảm cùng chiếc mũi cao thẳng. Một ví dụ thực tế về sự xinh đẹp đã xuất hiện.
Khuôn mặt lại đối lập với đặc điểm vốn có của đôi mắt, lạnh lùng và vô cảm.
"Rusie." Nữ giáo viên rút ra thanh kiếm dài khoảng một mét ở hông ra rồi viết chữ xuống đất.
"Đây là tên của tôi." Rusie nói, đôi mắt to tròn khẽ híp lại. "Tôi sẽ là giáo viên kiếm pháp của các em trong năm đầu tiên."
Bọn trẻ con khi nhìn thấy giáo viên nữ xinh đẹp như vậy thì trở nên sôi trào hơn bao giờ hết. Hiro còn nhìn về phía cô ta một cách thèm thuồng.
"Đến rồi." Hắn lẩm bẩm, lưỡi không tự chủ mà đưa ra liếm môi.
"Nội dung cốt truyện thực sự chính xác, y hệt như bảng trạng thái đã hiển thị." Hiro mỉm cười, hắn biết những ngày tháng tốt đẹp của mình cũng với cô giáo này chắc chắn sẽ phải xảy ra, vì đây là người mà bản thân hắn đã chấm, người đầu tiên trong dàn hậu cung, một trong những người đồng đội của hắn trong tương lai, cùng nhau kề vai sát cánh, đẩy lùi lũ sinh vật ngoại lai.
Hắn vốn dĩ chính là anh hùng, trời sinh đã có mọi thiên phú trong mình, cộng thêm với việc có được chúc phúc của thần minh. Hiro đơn giản là không thể ngăn cản được.
Hắn lẩm bẩm trong đầu, bảng trạng thái nhân vật lại hiện ra, Hiro bấm sang mục nội dung cốt truyện.
"Sinh vật ngoại lai đã tàn phá toàn bộ những tòa thành ở phía tây, không ai có thể ngăn cản được, sớm thôi, vương đô sẽ phải gồng mình chiến đấu chống lại chúng."
Đến đây, Hiro quay người rời khỏi khu vực này, mục đích ban đầu của hắn là nhìn xem đồng đội, cũng chính là người đàn bà của hắn trong tương lai trông như thế nào.
Mục đích đạt được, hắn cũng phải rời đi mà cày cấp.
"Lv 35, nhanh thôi."
Thân ảnh theo gió mà biến mất, cũng không ai để ý đến một tên tàn tật có còn ở đây hay không, bầu không khí ồn áo náo nhiệt cứ như thế mà tiếp tục.
***
Ngáp...
Saul vươn vai, từng tiếng cạch cạch của xương khớp kêu lên rõ mồn một.
Cánh đồng cỏ dại bát ngát tỏa ra mùi hương khiến cho con người ta dễ chịu, trời dần ngả về chiều, đôi mặt trời treo trên đầu đã trôi về phía tây, để lại tàn lửa đỏ in đậm trên trời.
Lilit vui vẻ mà đi phía trước, Saul ở đằng sau, vừa trông chừng, cũng vừa ngắm cảnh thư giãn luôn, dù sao một ngày Saul luyện tập hầu hết thơi gian, coi như là lại tiếp tục nghỉ xả hơi cũng được.
Đi một đoạn khá xa, quay trở về với đoạn đường sườn dốc khi mà Saul cùng lão Mourir đã đi xuống. Ở bên dưới đoạn sườn có vài bụi cây quả dại, Lilit chạy vội đến, thân hình bé nhỏ tựa như chú chim.
Đôi tay hái lấy quả dại, Lilit nhìn quay lại, giơ lên không trung mà khoe với Saul, hắn nở nụ cười, đi từ từ đến.
Nhưng.
Nụ cười của Saul như bị thời gian ngưng đọng lại, đôi môi không nhúc nhích dù chỉ là một mili. Hắn đang thấy gì?
Ngay đằng sau Lilit, một thân ảnh đen xì có nhân dạng, không mắt không mũi, khuôn mặt chỉ là một khối tròn bằng phẳng, nhưng lại cao đến hơn hai mét, tựa như một con thú hoang khổng lồ.
Sinh vật ngoại lai.
Tại sao? Não của Saul thúc dục hàng tỉ noron thần kinh hoạt động, bắt ép nó phải đạt tới trạng thái cao nhất ngay lập tức. Mặc dù rất cố gắng, nhưng não của hắn bây giờ chỉ có thể suy nghĩ ra hai cách duy nhất.
Một, bỏ Lilit lại mà dùng ma pháp hệ phong gia tăng tốc độ, chạy về phía kết giới của ngôi làng. Cái giá phải trả là sự phát hiện của thần minh, do anh hùng sở hữu trong mình lượng mana đặc biệt mà không người nào của thế giới này sở hữu. Anh hùng, chính là một thể đặc biệt.
Hai, sử dụng toàn bộ những thứ mà hắn đã học, lao vào tử chiến với con quái vật trước mắt, cố gắng đưa Lilit về phía kết giới của lão Agasan.
Mặc dù lựa chọn là như thế nào, chắc chắn thân phận của Saul cũng sẽ bị đưa ra trước ánh sáng, thần minh sẽ biết đến sự tồn tại của hắn. Và kết cục của hắn sẽ chỉ có một, đó là c·hết.
Phải cứu lấy Lilit, tầm mắt của Saul hiện ra thân ảnh nhỏ bé trước mắt, cô bé vẫn vô tư nở nụ cười với hắn, trên tay vẫn cầm quả dại màu đỏ, tựa như mặt trời nhỏ.
Saul gần như gào thét.
"Lilit, chạy về phía anh nhanh lên."
Tiếng nói quá to của Saul làm cô bé có chút dật mình, tuy không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời của Saul mà chạy về phía hắn, đôi quả dại vung vẩy trên tay, theo từng bước chạy vội vã.
Con quái vật dường như để ý đến Lilit, vung cánh tay của mình mà đập đến, thân thể to lớn như một con gấu, bàn tay theo gió mà vụt qua.
Tích tắc, tích tắc.
Nghĩ đi Saul, mày phải làm gì đó.
Saul không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thần minh cũng được, mà c·ái c·hết cũng không sao. Rốt cục thì bản thân hắn cũng c·hết qua một lần rồi, c·hết thêm lần nữa cũng trả có ý nghĩa gì hết.
Hắn chỉ cần biết là phải cứu được cô bé trước mắt.
Ma pháp cơ bản, không có một cái nào có thể xử dụng, lũ sinh vật ngoại lai là một giống loài cực kì hung hãn, những ma pháp tầm thường không có tác dụng với chúng.
Phải làm sao đây?
"Đúng rồi, ma pháp hệ đất, mình phải làm hết sức để cản đòn đánh của nó, chỉ cách vài giây thôi, ma pháp hệ phong có thể đưa mình cùng Lilit về đến gần làng."
Cứng đối cứng là chuyện không thể, Saul biết điều đó.
Chỉ là trong tích tắc, bàn tay đen xì đã chạm gần đến Lilit, đôi quả đỏ trong tay cô bé vung vẩy như đôi mặt trời tròn.
Máu đã nhuộm đỏ bông hoa cuối cùng còn tồn tại, quả dại theo quán tính mà bay lên không trung rồi rơi xuống đất, mang theo cả tâm tình của Saul.
Lilit theo cú tát của sinh vật ngoại lai mà biến mất ngay trước mắt hắn.
Ma pháp, ma pháp đâu?
Saul đứng c·hết lặng, ngón tay vẫn cứng đờ giữa không trung, từng hình ảnh trong đầu chạy qua rõ mồn một, hồi ức theo giọt nước mắt lăn xuống má.
"Ông Agasan bảo rằng cha mẹ của em chính là những ngôi sao sáng trên bầu trời đấy anh Saul, bọn họ sẽ luôn dõi theo em."
"Anh Saul, ăn kẹo nè."
"Anh Saul..."
Khônggggg.