Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 14: Hồi kết (2)




Chương 14: Hồi kết (2)

Coi như cảnh còn người mất, vốn dĩ trên thế gian không gì đau hơn thế này.

Lão Mourir cẩn thận từng ti từng tí đem quyển nhật kí ôm vào lòng, mặc cho hàng chữ đã nhòe đi trông thấy.

Hàng cây ngoài xa vẫn đung đưa cùng gió, bản hòa ca cùng bóng hình cô liêu dần chìm vào làm một thể với trời chiều cô tịch.

Quay trở về ngôi làng nhỏ bình yên của chúng ta, một tháng trôi qua, Saul coi như là hoàn toàn hòa nhập vào với người dân ở thế giới này, đồng hồ sinh học đã một lần nữa được lập trình lại, hắn bắt đầu ngủ sớm hơn, dậy sớm hơn, hơn thế nữa còn chăm tập thể dục.

Vốn lúc đầu một tay còn khó để thích ứng, nhưng mà dần dần thời gian trôi qua, Saul cũng đã ổn định hơn trong việc điều khiển thân thể, cùng với đó là hoàn thiện việc học ma pháp.

Ma pháp rất quan trọng.

Đó là ý nghĩ luôn hiện hữu trong đầu hắn.

Thông qua sự chỉ dẫn tận tình của lão Agasan, Saul đã có thể sử đụng được hầu hết các loại ma pháp cơ bản, cũng coi như là hắn được thừa hưởng ngộ tính từ kiếp trước.

Mặc dù thế, phải công nhận là ma pháp nâng cao rất khó học, ngoại trừ việc kết hợp với niệm chú, việc kết hợp các nguyên tố ma pháp lại với nhau cũng cực kỳ quan trọng. Tuy hắn đã cố gắng hết sức, nhưng cũng chưa thể làm chủ được.

Thế nhưng, lão Agasan vẫn luôn đặt niềm tin vào hắn, Saul biết.

Hình tượng của Agasan trong lòng hắn dần trở nên to lớn hơn, như một người cha già đáng kính.

Cũng trong khoảng thời gian này, phía tây vẫn không có gì biến động cả, nhưng hắn biết dù sớm hay muộn thì lũ sinh vật ngoại lai cũng phải suất hiện, hắn không có đủ sức mạnh để giúp đỡ bọn họ, mặc dù sâu trong thân tâm lòng nhiệt huyết của một thanh niên thế kỉ 21 vẫn luôn bùng cháy, nhưng mà, hắn phải chấp nhận sự thật.

Hoặc là bảo toàn mạng sống, hai là đổi mạng của mình lấy mạng của toàn bộ người dân xứ Inferno.



Thú thật, Saul không dám.

Người ta thường nói là, không phải anh hùng nào cũng mặc áo choàng.

Nhưng mà trong trường hợp này, Saul thật sự không dám trở thành anh hùng, không chỉ vì hắn vẫn còn đang là một tên tép riu với cánh tay phải bị cụt, hơn thế nữa là hắn vẫn muốn còn sống thật tốt tới lúc có đủ khả năng trở về nhà.

Sau tất cả, quan trọng nhất là Saul còn không chắc chắn khi mình xuất hiện thì thần minh có từ bỏ việc hiến tế hay không, hay tất cả nguyên bản vốn luôn nằm trong kế hoạch của bọn họ rồi.

Có lẽ người dân xứ Inferno thật sự phải tự cầu phúc cho mình.

Trời chiều ngả về tây, bầu trời nhuộm một màu đỏ như lửa.

"Thế là lại sắp hết một ngày." Saul lẩm bẩm, nhìn vào ngoại hình của hắn bây giờ có vẻ ổn hơn rất nhiều rồi, khuôn mặt có sức sống hơn, môi cũng không còn khô nứt nẻ nữa, cả cơ thể hiện lên một màu sức sống.

Chỉ là tóc hắn cũng dài hơn đáng kể, râu cũng lún phún mọc rồi.

Rất muốn cắt tóc, cứ để như này thì khó chịu quá.

Gió hiu hiu thổi một cách dễ chịu. Lão Agasan bên cạnh đang an nhàn mà hưởng thụ chén thuốc thảo mộc của mình, đôi mắt lim dim như đang ngủ.

"Nếu theo tôi tính không sai, việc hiến tế sẽ xảy ra trong nay mai." Lão Agasan nhấp môi, nói.

"Nhanh vậy sao, dân làng không có ai chịu đi trước?" Saul hỏi, sở dĩ hắn hỏi như thế là vì lão Agasan cũng từng than thở với hắn về việc người dân làng quá cứng đầu, một sống hai c·hết đòi ở lại với lão.



Không đợi lão Agasan trả lởi, Saul lại nói tiếp.

"Đáng lẽ ra ông phải là người đi trước mới phải, như thế thì mọi người mới đi theo được."

Lão Agasan cười nhẹ. "Sống cả đời người ở đây rồi, tôi cũng không bỏ được cái làng này, vả lại, không phải tự nhiên mà tôi lại phải bố trí kết giới ở đây."

Nhấp một ngụm nước, lão Agasan nói tiếp. "Lũ thần minh nham hiểm ấy, làm sao có thể bỏ qua cho những người từng ở trong nhóm anh hùng được,"

Saul nghe thế thì gật gù.

"Cũng phải."

Nói rồi hắn lại tò mò mà hỏi. "Trong nhóm anh hùng lúc ấy, chỉ còn có ông và Mourir sống sót đến bây giờ?'

"Có người chạy được, có người không, tất cả đều tránh liên lạc với nhau, chỉ có tôi cùng Mourir được tiên tri ủy thác ở nơi này chờ một ngày anh hùng trở lại mà thôi." Lão Agasan nói, đôi mắt đục mờ nhìn qua hắn. "Tất cả đều hi vọng vào cậu, cậu Saul."

Saul thở dài.

"Nếu thật sự phải trơ mắt nhìn người dân xứ tây c·hết, vậy thì làm anh hùng có ý nghĩ gì đâu."

"Cậu Saul." Lão Agasan đặt chén thuốc xuống bàn, dòng nước đỏ hoe dập dìu đập vào thành chén. "Cậu cần phải nhìn vào mục đích xa hơn thế nữa, đừng chỉ vì có vài người mà vùi dập đi tâm cảnh của mình như vậy."

"Phía trước cậu còn có thần minh, còn có sinh mạng của hàng vạn, hàng triệu người con lục địa đen, nếu cậu vì sốc nổi nhất thời mà c·hết đi, vậy thì lấy cái gì để ngăn lại bọn chúng đây?"

Đứng trước lão Agasan mang giọng điệu như trách cứ, Saul cũng không tức giận, hắn biết lão nói đúng. Nếu hắn c·hết, vậy thì mọi thứ coi như đổ bể cả.

Không còn anh hùng, không còn người mang trong mình trọng trách đẩy lùi lũ sinh vật ngoại lai, rồi nhân gian sẽ lại rơi vào cảnh lầm than như hàng trăm năm trước, kẻ mất nhà, người m·ất m·ạng, bốn phía sẽ lại vang lên từng tiếng kêu gào thảm thiết như chỉ tồn tại ở nơi âm ti địa ngục.



Saul tự nhủ bản thân rằng, hắn phải sống sót, không mơ đến thứ cao sang như anh hùng được người đời ngượng mộ.

Chỉ cần chấm dứt được hết thảy, tìm kiếm được đường về nhà, nhìn cha mẹ một lần cũng đủ mãn nguyện rồi.

Lão Agasan thấy hắn dường như đã hiểu chuyện, cũng mỉm cười hài lòng mà gật đầu.

Chỉ là không biết sao, tự nhiên Saul lại thấy nụ cười này có chút tà ác.

Có lẽ là ảo giác đi.

Thành xứ Inferno, mặt trời vì mệt mỏi mà lặn sau màn mây mờ, chốc chốc, hạt mưa đổ xuống một cách dai dẳng.

Phía xa xa ngoài cổng thành, màu đen của đêm tối đã dần kéo đến nơi, nhưng trong thành vẫn không hiện lên một tí tia sáng le lói nào, tựa như màn đêm đen vĩnh cửu đã nuốt trọn lấy tất cả.

Từng bức tường thành hiện lên màu đỏ gai mắt, nhơn nhớt, hệt như một bức tranh nghệ thuật trìu tượng. Chúng dính lại với nhau thành một màng lớn, bám vào hầu hết mọi nơi trong thành.

Càng vào sâu trong thành màu đỏ càng nhiều, nội tạng, chân tay, từng miếng thịt thừa rơi vãi khắp mọi nơi. Từng con thú hoang vì tranh nhau miếng ăn mà gầm gừ, ngay đây vài ba con chia sẻ với nhau một cái đầu người, mắt trợn trắng mà chỉ còn một bên, đôi môi đã bị đứt rời từ lúc nào, để lộ ra hàm răng vàng không còn nguyên vẹn.

Xa kia, đôi ba con vật kéo lại giành nhau cái tay, nhìn kích thước, hình như là một cái cánh tay trẻ em, gầy gò và ốm yếu, ngay cả khi đến lúc c·hết, bàn tay ấy vẫn nắm chặt một mảnh vải thô đã rách tự bao giờ.

Từng con dã thú hòa mình vào đêm đen, hàm răng nhọn hoắt thi nhau cắn xé.

Khắp nơi, chỉ còn là một màu c·hết chóc, mưa rơi rồi, rơi như thường lệ, từng dòng nước đỏ kéo nhau về cái cống nước thải đã ngả màu đen kịt, hôi hám và bẩn thỉu. Chỉ khác là hôm nay có thêm một mùi lạ chen vào, đó là mùi tanh nồng của máu.

Xác người la liệt xếp thành từng đống, quần áo đính đá cũng có, rách rưởi cũng có, nhưng đều c·hết rồi, c·hết theo cái cách mà không một ai muốn cả, bọn họ c·hết không toàn thây.

Rốt cuộc là tại sao?