Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 13: Hồi kết của anh hùng (1)




Chương 13: Hồi kết của anh hùng (1)

Nhân gian khói lửa, nhìn chén trà mà thở dài vì mộng tưởng đã từng thuở thiếu thời, chém g·iết kẻ xấu là trọng trách của anh hùng, của chính nghĩa.

Nhưng rốt cuộc, đâu là chính, đâu mới là tà?

Phía xa xa, dòng người nhẹ nhàng qua lại như khung gửi, mặt đường đất phẳng mịn một màu nâu.

Nơi đây cây cối thật nhiều, nhưng những ngôi nhà to lớn thì cũng không ít.

Hoặc nói chính xác hơn thì đối với thành Sacro nơi phương bắc này, thì phải gọi là những ngôi đền thánh mới đúng.

Có những ngôi đền cao vài ba mét, cũng lại có những ngôi đền cao đến hàng chục mét. Nhưng nói gì thì nói, về độ tín thần thì ở nơi đây chắc chắn là phải đứng hạng nhất.

Khác với Inferno, nơi đây đường phố cảnh vật hết sức tự nhiên ưu nhã, các lối kiến trúc mang hơi hướng nhẹ nhàng uyển chuyển, tựa như những dòng nước đang uốn mình.

Rác thải cũng không có chất đầy thành từng đống như trong tưởng tượng, người dân thành Sacro nói riêng và xứ phương bắc nói chung đều mang trong mình tín ngưỡng của thần, họ cho rằng việc xả rác bừa bãi ra đường là làm ô uế thân thể của các vị thần, vì thế nên nơi đây lúc nào cũng trong tình trạng môi trường khá tốt.

Chỉ có điều, như đã nói thì cái gì cũng có hai mặt của nó.

"Đến nơi rồi." Thở hắt ra một hơi, gió se lạnh không giữ được vạt áo mỏng tanh mà phe phẩy qua lại. Lão Mourir ngẩng đầu nhìn về phía cổng thành, chữ Sacro hiện lên trong tầm mắt, hoa mĩ mà t·ang t·hương.

Một tháng trôi qua, bầu trời từ trong vắt không một gợn mây, biến đổi thành từng tảng mây đen trắng luân phiên trôi nhẹ trên bầu trời, thi đua nhau như đang so kè nhau xem ai là người mạnh mẽ hơn trước ánh mặt trời.

Thời tiết thu se lạnh, không khí mang màu trầm lắng của thời gian.

Nơi đây vốn dĩ luôn như vậy, cảnh sắc, thiên nhiên, con người, mọi thứ đều chưa từng thay đổi, sự vật luôn như thế trầm lặng.

Nhìn mọi thứ lướt qua trước mắt, Mourir như trở về thời niên thiếu, cảnh vật đua nhau chạy trong đầu, nhà cửa, đường phố tựa như thước phim tua chậm.

Đây là nơi mà lão được sinh ra, quê hương Sacro.

Đôi mắt mờ hơi nước rồi lại thấy quang minh, lão Mourir bước từng bước vào trong, có cảnh còn, có cảnh mất, nhưng tuyệt nhiên một điều, bóng dáng người xưa đã không còn nơi đây nữa.



"Tôi về rồi đây, Emma." Lão lầm bẩm, đôi môi run rẩy.

Chỉ mong rằng khi bước trên đoạn đường quen thuộc ấy, lại được thấy nụ cười của nàng.

Đường vào hẻm phía bắc thành Sacro một đường thẳng tăm tắp, cũng không có gì gọi là chặt hẹp cả, hai bên đường cây cối mọc um tùm, chốc chốc lại thấy đủ loại lá cây thi nhau khiêu vũ giữa không trung, như đang mở hội. Từng tòa đền thánh cao kều xen kẽ nhau mà đứng, vài ba phút lão lại đi qua một ngôi đền, khí tức cổ kính tựa như làn gió thu thổi qua khóe mắt.

Đến nơi rồi.

Tiếng lá lạp rạp kêu, Mourir bước tới trước một ngôi nhà trông đã cũ kĩ, đơn sơ.

Nhìn vào trong cỏ cây đã mọc um tùm như lâu năm chưa có người dọn dẹp.

Mourir lấy tay đẩy bớt mấy ngọn cỏ đã cao bằng cả thân người ra, rẽ lỗi mà vào. Lão đột nhiên cảm thấy tim mình dường như bị hẫng một nhịp, nhưng rốt cuộc, lão vẫn tự trấn an mình.

Có lẽ là chuyển đi đâu đó thôi.

Không có gì phải lo lắng cả.

Từng cành cây ngọn cỏ vì bị đè ép mà cong vẹo, phát ra từng tiếng xột xoạt, hòn đá bên dưới theo lực chân đá mà lăn đi một khoảng xa, Mourir đứng trước gian nhà cũ, trầm mặc hồi lâu, nhưng lại do dự không dám bước vào.

Cảnh còn nhưng người đã mất, lại do dự vì điều gì?

Vì không dám đối mặt với sự thật đang hiện hữu trước mắt, hay vì là vốn dĩ trong thân tâm vẫn luôn tồn tại một hi vọng nhỏ nhoi?

Đôi tay lão run rẩy đưa lên rồi hạ xuống, đứng trước cánh cửa được lợp bằng lá khô, lại như hơn hàng ngàn hàng vạn những lần đối đầu với kẻ địch.

Rụt tay lại, lão Mourir móc trong áo ra một cái tẩu thuốc, l·ửa b·ùng l·ên trong tay, khói thuốc nhẹ nhàng phiêu lãng trong không trung.

Ngẩng đẩu, mây trên bầu trời lại như một con rùa nhỏ, cứ chầm chậm trôi một cách vô định.

Không được rồi, lão tự nhủ lòng, tránh không được.

Bước vào, bàn ghế đã như những chiếc lá xơ xác nằm dưới đất, cũng không bị hỏng hóc gì, chỉ là vết tích của thời gian đã bám lên quá nhiều.



Chiếc hộp gỗ trước mặt cũng như vậy, nhỏ bé, nhưng mang trong mình vết tích của hàng thập kỷ.

Mở chiếc hộp ra, là một quyển nhật ký mang tên Emma.

Màu sách đã cũ, Mourir khó khăn mà lật từng trang.

Ngày... tháng... năm thứ 20.

"Gửi người em yêu, Mourir."

Một bóng hình xưa cũ như theo làn gió phiêu linh mà hiện ra trước mắt, khuôn mặt hiền dịu, mái tóc vàng hoe như ánh sáng của mặt trời, nàng đang nở nụ cười bên cạnh chiếc bàn, nắn nót viết từng câu từng chữ.

"Đã một ngày từ khi anh theo lời các vị thần về vùng xứ lạnh xa xôi, em không biết làm gì hơn là gửi tâm tình của mình vào câu chữ, nay là ngày đầu tiên em viết nhật ký.

Yêu anh, Mourir."

Ngày... tháng... năm.

"Đã một tháng qua đi, không biết anh ở nơi xứ lạ thế nào, có mệt mỏi vì trọng trách mà các vị thần ban cho hay không. Nhưng dù sao đi nữa, vẫn mong anh luôn nhớ rằng, luôn có một người chờ đợi anh về."

Ngày... tháng... năm.

"1 năm qua đi nhanh thật đấy, em nhớ mới ngày nào chúng ta còn ôm nhau cười đùa trước cửa, giờ đã phải cách xa ngần ấy thời gian. Mourir, anh biết không, em mới trang trí lại nhà cửa của chúng mình, chỉ cần đợi anh về, em sẽ cầu xin thần linh ban cho hai ta một đứa bé thật kháu khỉnh. Yêu anh Mourir."

Ngày... tháng... năm.



"Ba năm trôi qua rồi, vườn hoa em tự tay trồng đã nở rộ rồi đó Mourir, nhưng khí hậu ở nơi đây không hợp cho lắm, chờ anh về, chúng ta sẽ chuyển đến vương đô sống, được không Mourir? Yêu anh."



Ngày... tháng... năm.

"Mười năm trôi qua rồi, Mourir, tại sao từng lá thư em gửi cho anh chưa bao giờ nhận được hồi âm?"

Ngày... tháng... năm.

"Nhớ anh, Mourir..."

Ngày... tháng... năm.

"Ba mươi năm như một cái chớp mắt, vườn hoa kia cũng dần úa tàn, lâu như vậy rồi, không biết anh có còn nhớ một người con gái ở phía bắc xa xôi, vẫn đang chờ đợi anh về nhà hay không? Em nhớ anh, Mourir."

Ngày... tháng... năm 80.

"Tóc em đã điểm bạc rồi Mourir, mặc dù em mang trong mình sức mạnh của thiên nhiên, nhưng có vẻ cũng không thể thắng nổi thời gian được rồi. Thế nên, dù bây giờ anh có trở về đi nữa thì em cũng sẽ không cho anh nhìn thấy bộ dạng già nua của em đâu."

"Thần linh đã nghe thấy lời cầu nguyện của em rồi đó Mourir, em có thai rồi, chắc chắn khi con chúng ta ra đời sẽ đẹp giống như em vậy, không cho xấu như anh đâu..."

Ngày tháng năm.

"Mourir, xin anh đừng quay về... xin anh."

Dấu chấm bỏ ngỏ, lời tương tư không thể nói thành lời.

Gió theo thời gian mà ngưng đọng từng giây từng phút, Mourir lẳng lặng mà đứng đó như pho tượng.

Cũng không có tiếng khóc bi thương, không có giọt lệ chảy ra trên khóe mi đã nhăn nheo vì tuổi già, chỉ có một đôi mắt đục ngầu như mất đi quang mang.

Lão ta muốn hét lên, muốn gào thét tất cả bi thương trong lòng, muốn ra tay đập phá mọi thứ để kiềm chế thứ cảm xúc đang nảy sinh, nhưng cuối cùng lại không được, có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng lão, thở không ra hơi.

Không thở được.

Mourir không thở được, trái tim đau như có người nào đó đang cầm dao mà xẻo từng thớ thịt.

Đau quá! Đau quá!

Từng cảnh tượng như trôi qua trước mắt, người con gái tóc vàng năm ấy đang nở nụ cười với hắn, tay cầm một bông hoa màu cam như màu của bầu trời xứ Sacro.

Trầm ấm mà nhẹ nhàng lắng đọng.