Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhà Lữ Hành

Chương 12: Suy ngẫm




Chương 12: Suy ngẫm

Những tòa thành rộng lớn xa hoa, vốn cũng không hào nhoáng như vẻ ngoài, không rực rỡ như ta tưởng tượng. Thậm chí người xấu, kẻ điên, những thứ dục vọng không thể kiểm soát cũng chẳng kém cạnh so với nơi xứ lạnh xa. Vốn dĩ mọi thứ đều có hai mặt của nó.

Vương đô Deus tuy hào nhoáng, nhưng thực chất bên trong cũng mang trong mình đủ loại mầm bệnh, sự sống là như thế, nếu có bệnh mà không chữa, ắt sẽ c·hết.

"5 năm trước, khi hai mẹ con đứa bé được đưa qua con đường mòn dẫn đến thành xứ Inferno, không may là tất cả đều bị g·iết c·hết, chỉ có đứa bé con là may mắn sống sót. Khi tôi đi qua đoạn đường đó thì phát hiện Lilit đang nằm ngủ ngon lành trong nôi, còn chiếc nôi được đặt ở bên vệ đường."

"Nghĩa là ông cũng không biết tại sao một đứa bé sơ sinh lại sống sót được trong hoàn cảnh đó?"

Lão Agasan gật đầu.

"Đúng vậy."

Thế gian này chưa đủ khổ hay sao, mà phải bắt một sinh linh bé nhỏ như này chịu cảnh đau thương đến thế.

Đêm rồi, Saul với lão Agasan vẫn ngồi tán gẫu, ngọn nến để bên cạnh chỉ le lói tí ánh sáng.

Bên ngoài, đuốc cũng đã dập tắt, còn lại là không gian yên tĩnh chìm trong bóng đêm.

Không khí im lặng như thế hồi lâu, rồi cả hai lại thở dài một hơi não nề.

Cuộc sống là vậy, có những người sống trong nhung lụa, nhưng lại luôn tỏ ra khó chịu. Còn một đứa trẻ mất mẹ từ khi mới lọt lòng, lại chỉ vì cùng hắn đi hái quả dại mà vui cười thỏa mãn.

Saul à Saul, có lẽ mày may mắn hơn rất nhiều người rồi.

Nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ tới, liệu có khi nào bản thân Saul ở thế giới này có người thân hay không, bố, mẹ hay ông bà gì đấy, hoặc ít nhất là một ai đó biết đến mình từ trước.

Hiển nhiên là nếu không phải đột nhiên xuất hiện ở thế giới này, thì chắc chắn phải có người thân sinh.



Hắn cũng không thể từ quả trứng mà nở ra được.

Lão Agasan dường như thấy không khí im ắng đến ngột ngạt đến mức không chịu được mà mở miệng nói.

"Cậu Saul thấy cơ thể thế nào."

Saul nghe thế thì mở một câu bông đùa. "Ngoại trừ cái cánh tay cụt này thì mọi thứ còn lại vẫn ổn."

Lão Mourir cũng bị chọc cười, khuôn mặt già nhăn nhúm lại.

Nhưng mà thực sự phải nói, ngoại hình của hắn ngoài cánh tay cụt ra thì mọi thứ còn lại đều ổn thật, Saul lại xoa đầu, ngại ngùng mà hỏi.

"Tính ra do hôm nay cảm giác tập luyện không được thoải mái lắm nên đến tìm ông nói chuyện phiếm."

"Vậy sao." Lão Agasan cũng không cảm thấy bị làm phiền, dù sao lão cũng bằng này tuổi rồi, có người ngồi nói chuyện cùng lại càng tốt, huống hồ lão còn đang có ý định giảng giải sâu hơn cho Saul về một số vấn đề ma pháp.

Lão hỏi hắn. "Cậu Saul có vấn đề gì thì cứ hỏi đi."

Saul cũng không dấu dốt, có thứ gì thắc mắc đều nói hết đi ra. Thực chất hắn biết việc dấu dốt là thói quen khá phổ biến ở thời đại của hắn, Saul cũng đã từng trải qua cái cảnh mà học sinh ngồi dưới được hỏi đã hiểu hết bài chưa, mồm trả lời là rồi nhưng não vẫn chỉ là một mối tơ vò.

Nghĩ đến lại buồn cười, thật sự nếu có cơ hội, chỉ muốn một lần nữa ngồi ở đôi bàn ghế năm ấy, chiều chiều nắng đẹp nằm ườn ra đấy, đánh một giấc dài, đến khi giáo viên đi xuống thì cô bạn cùng bàn sẽ huých nhẹ vào người, rồi hắn sẽ lại ngồi phắt dậy mà dùng đôi mắt khó hiểu để đánh giá.

Thanh xuân năm ấy trôi nhanh như cái cách hoa phượng nở rộ, rực rỡ cống hiến nhiệt huyết cho những năm tháng tuổi trẻ.

Nhưng đều qua rồi, bằng cách nào đó mà hắn trở thành con người như hôm nay.

Bằng cách nào đó hắn lại ở nơi chốn này, mang trong mình trọng trách của cả nhân loại.



Cảnh tượng như đèn kéo quân chạy qua trong đầu.

Hình ảnh lão Agasan ngồi kiên nhẫn tỉ mỉ in sâu vào trong mắt.

Đôi mắt mờ đục ấy như ánh lên sự nhiệt huyết của tuổi trẻ đã từng.

"Ma pháp căn bản rất đơn giản, bao gồm..."

"Lửa, nước, gió, đất, và phép thuật hệ thiên nhiên."

"Những cái đầu đều rất dễ để thực hiện được, đơn giản là chỉ cần chỉ điểm một chút là xong."

"Nhưng đối với ma pháp hệ thiên nhiên mà nói thì hơi phức tạp hơn một chút, bao gồm giao tiếp nói chuyện với động vậy, cây cối, chỉ cần là sinh vật sống thì học được loại ma pháp này là sẽ giao tiếp được."

"Tiếp đến là điều khiển cây cối, động vật, cũng nằm trong khả năng."

"Những loại ma pháp cao hơn thì tôi sẽ dạy cậu Saul sau, nếu có thời gian."

Saul gật đầu như đã hiểu, vẫn là y nguyên như hồi hắn còn chơi tựa game này, vậy là chỉ có nội dung là bị thay đổi.

Nếu đã như vậy, vậy thì hỏi đến nội dung.

Lão Mourir nghe hắn nói xong thì cúi đầu suy nghĩ.

"Câu chuyện về thế giới của 131 năm trước sao." Lão bồi hồi nhớ lại, từng câu từng chữ nói ra." Đã lâu quá rồi, ở nơi này hàng chục năm, nhưng những ký ức lúc đó vẫn như in vào trong tâm trí này."

"Mùa đông năm ấy, vương đô tưng bừng ngày hội cuối năm, ai cũng không biết rằng sắp diễn ra một sự việc động trời khiến sinh linh lầm than, khắp nơi ai oán."



"Khi mọi người biết được thì mọi thứ dường như đã quá muộn, khắp nơi đều có lũ sinh vật ngoại lai, chẳng mấy bao nhiêu thời gian mà các thành trì đều thất thủ, người dân co cụm với nhau dần về phía trung tâm, khi ấy, anh hùng xuất hiện, cũng giống như cậu Saul đây, anh hùng xuất phát là từ Inferno vừa đánh vừa rút lui về trung tâm lục địa, do may mắn tìm ra được sức mạnh đặc biệt ẩn dấu trong cơ thể mà xung phong dẫn đầu đoàn quân, chọn ra những người mạnh nhất của mỗi lĩnh vực để sát cánh cùng, tôi cũng là một trong số đó." Môi khẽ nhếch lên, tựa như đang nhớ về những kỷ niệm cùng đồng đội.

"Vượt qua bao nhiêu khó khăn hiểm trở mới có thể giành lại được mọi thứ từ tay lũ sinh vật đó, vậy mà..."

Lão Agasan thở dài, lắc đầu ngao ngán.

Saul cũng lặng người theo, ôn lại chuyện cũ, theo cách nhìn nào đó là một lần nữa sống lại ký ức năm xưa, sống lại những khoảnh khắc hào hùng của một biên niên sử.

Tiếc là mọi thứ giờ đây đều đã trắng đen bất phân.

Thôi vậy, chuyện cũng đã qua rồi, cái quan trọng bây giờ là làm rõ những thứ chúng ta phải đối mặt.

Saul nhớ về trận mưa ban sáng, hắn hỏi.

"Nếu lũ sinh vật ấy thật sự rơi xuống nhân gian mà xâm chiếm thế giới loại người, vậy ngồi làng này sẽ ra sao.?"

Lão Mourir bình tĩnh đáp. "Không sao cả, mấy chục năm kết giới ở nơi đây, lũ sinh vật đấy không có khả năng vào được."

"Nếu bọn chúng hung hãn hơn, mạnh hơn những gì ngày trước ông phải đối mặt thì sao?"

Saul thắc mắc, hắn thực sự không muốn một ngôi làng yên bình, người dân hiền hòa hạnh phúc như này phải rơi vào cảnh máu chảy lầm than.

Nhưng dường như đã dự liệu trước là sẽ có câu hỏi như này xảy ra, lão Agasan cũng không suy nghĩ nhiều mà nói.

"Nếu thực sự có một ngày xảy ra những chuyện như thế." Ánh mắt lão chan hòa, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía hắn.

"Chỉ mong cậu Saul sẽ dẫn cả làng rời khỏi nơi này, tiến về phía bắc mà tìm Mourir, ông ta sẽ lo cho tất cả mọi người."

"Việc còn lại." Lão ngập ngừng. "Cứ để lão già này lo, dù thời gian qua lâu rồi, nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh lắm."

Agasan cười ha hả, nhưng không biết sao, Saul lại chỉ thấy nỗi buồn man mác.

Nếu một ngày thực sự xảy ra những chuyện như thế, hắn phải làm sao?