Chương 11: Dấu hiệu
Bầu trời xám xịt, vân vũ kéo đến một màu tăm tối, che phủ ngôi làng nhỏ bình yên.
Hôm nay trời mưa.
Hạ vũ, ngôi làng bao năm chưa từng hứng chịu một giọt mưa nào, nay lại trở thành một khung cảnh xám xịt. Mưa nhỏ xuống lá, rơi xuống mặt đất, nổ tanh tách, từng hạt hắt lên sân vườn.
"Mưa to quá." Tia nước li ti hắt vào trong nhà, lão Agasan ngồi thẫn thờ, tay vân vê cái chén làm bằng gỗ, nước thuốc long đong, không để ý mà bị hắt ra một ít. Lão đang mải ngắm nhìn bầu trời giông tố.
Mây chất đầy lớp từng lớp đè lên nhau, không tia sáng nào của mặt trời đủ sức xuyên qua tấm lưới dày ấy, sáng sớm tinh mơ, nhưng phảng phất như đang ở trong đêm tối.
Dòng nước mưa theo dòng mà chảy về chỗ trũng, mang theo vài cánh hoa trắng rơi rớt trước cửa sân. Ngoài trời cây cối nghiêng mình đón gió, nước mưa xối xả, mơ màng có thể nhìn thấy chúng như đang bừng sống.
Nhưng ai cũng biết, tai họa đến rồi. Saul biết, lão Agasan biết.
Hoặc có thể, Mourir cũng biết.
Nửa đường bằng đất rộng thênh thang, cỏ trải dài mơn mởn bạt ngàn, lão già râu quai nón xồm xoàm cả chục năm không cắt tỉa, ngẩng đầu nhìn về mây đen phía xa.
Sáng sớm trời còn quang mây tạnh, ánh nắng phủ xuống ấm áp cả một vùng. Saul sau cả đêm không ngủ mà vội chạy huỳnh huỵch đến nhà Đại tế tự Agasan. Lúc đấy, lão ta cũng ngạc nhiên phải biết, Agasan có nói, Saul không phải là người sớm nhất có thể cảm nhận được ma pháp trong cơ thể, nhưng cũng không giống như người bình thường một tuần, hai tuần mới phát giác.
Có thể nói, Saul nằm trong nhóm có thiên phú về ma pháp.
Tưởng trừng như mọi chuyện vui đang dần kéo đến, đoạn đường tiếp theo sẽ cực kì ổn định, nhưng không.
Trời đổ mưa rồi. Hệt như cái cách tuyết rơi bất chợt ở Inferno, không một dấu hiệu báo trước, tựa như tính khí thất thường của một người phụ nữ, lúc e thẹn, khi thì lạnh lùng khó gần.
Nhưng dù sao, tuyết đã rơi, mưa đã đổ.
"Phải, mưa to quá." Saul hồi đáp lại, hắn thở dài. "Đây có phải dấu hiệu tốt."
Lão Agasan đặt chén thuốc xuống.
"Chắc chắn là không rồi, điều này y hệt như lúc trước, thời tiết bị thay đổi rõ rệt."
Lão nheo mắt, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía màn mưa.
"E là sự hiến tế sắp xảy ra rồi."
Một hồi lâu, mưa tạnh, trời quang đãng trở lại, người dân làng cũng nối đuôi nhau đi làm việc của mình. Mặc dù một số người vẫn còn y nguyên vẻ nghi hoặc trong đôi mắt, nhưng dù sao đối với họ, mưa có lẽ vẫn là một điềm báo lành.
Saul cất bước đi về phía nhà, vừa đi vừa chào hỏi với người dân xung quanh, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, Saul của lúc trước so với bây giờ, dường như đã bất đầu phát sinh biến hóa. Từ một tên thanh niên suốt ngày chỉ biết ru rú trong phòng chơi game, thu mình mặc kệ cho dòng đời vội vã chạy qua, giờ đây lại có thể nở nụ cười mà bắt chuyện với những người khác, hỏi một vài câu xã giao vu vơ, đôi khi là cả pha trò đùa.
Thời gian không dài, nhưng Saul thực sự thay đổi.
Đôi dép cỏ đạp lên vũng nước đọng, tiếng rạp rạp nghe hết sức vui tai. Saul về đến trước căn phòng gỗ nhỏ, phía trước, một thân hình bé nhỏ đang ngồi xổm dưới đất, tay cầm nhành cây nhỏ mà phe phẩy vụng nước đọng, từ trong vắt bắt đầu trở nên đục ngầu.
"Lilit." Saul khẽ gọi, Lilit cũng nghe theo tiếng mà quay đầu lại.
"Anh Saul." Lilit cười tười, đôi mắt to tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm, trong đó như chứa cả triệu vì sao nhỏ lấp lánh, làm người ta yêu thích không kìm được mà khẽ bẹo má.
Saul xoa đầu Lilit, sợi tóc mềm mại trượt qua kẽ ngón tay, cô bé 5-6 tuổi này, sao nay lại không đi chơi cùng các bạn mà lại ngồi ở trước phòng gỗ của hắn.
Lilit bĩu môi, thì ra là hôm nay trời mưa to, mấy đứa trẻ con trong làng đều về nhà hết rồi, mà Lilit chưa muốn về mà muốn đi tìm vài loại quả dại để làm kẹo.
"Ông Agasan dạy em làm kẹo đó anh Saul." Lilit tinh nghịch, nhánh cây trong tay vung vẩy, vài hạt nước theo quán tính mà bắn lên không trung.
"Vậy sao." Saul mỉm cười, trên mặt đất ánh vàng của nắng đan xen, mây chưa tan hết, hắn ngẫm nghĩ, dù sao bây giờ cũng đang rảnh, luyện tập ma pháp thì để tí nữa về rồi ngâm cứu cũng được.
"Để anh đi cùng em hái quả dại nhé."
Đáp lại Saul là nụ cười của cô bé, trẻ con là vậy, chỉ cần những điều nhỏ nhoi như thế cũng làm chúng trở nên hạnh phúc, có thể bất tri bất giác trong cuộc đời của chúng ta, càng trải qua nhiều thì tham vọng càng lớn, không còn giữ được dáng vẻ ngay thơ như lúc ban đầu nữa.
Ngoài khuôn viên làng chỉ là những đồng cỏ dại bát ngát, ở đây người dân cũng không trồng trọt gì cả, mọi thứ hầu hết đều diễn ra trong làng. Saul theo chân Lilit, nhìn dáng vẻ tinh nghịch đang nhảy chân sáo, hắn cũng vui vẻ mà hưởng thụ không khí mát mẻ, nhìn về bầu trời đan xen đen trắng lẫn lộn, chỉ còn vài khóm mây đang bay từ từ chậm dãi.
Đi không xa, vài bụi cây nhỏ mọc dưới gốc đại thụ hiện ra một màu vàng ươm của quả chín, Lilit vội vã chạy tới. khuôn mặt thích thú mà khoe với hắn.
"Nhìn này anh Saul, đây là quả Vig, dùng để làm kẹo ăn rất ngon đấy."
Hắn tiện tay bứt lấy một quả, mùi thơm thảo mộc xộc lên mũi, cắn một ngụm, vị đắng quen thuộc lại kích thích vị giác, nhưng hậu vị ngọt ngào lại khiến Saul không thể buông tay.
Thật là một loại trái cây kì lạ.
Xe nhẹ đường quen, hắn vẫn không quên cảnh giác xung quanh, cùng Lilit đi lại về làng, thân hình một lớn một bé lấp ló sau tán lá còn đọng nước.
Chân bước gạt cỏ dại, nước đọng dưới ống quần, về đến làng, Saul không đi cùng Lilit nữa mà về phòng của mình, hắn muốn luyện tập nhuần nhuyễn hơn nữa về thứ ma lực chảy trong cơ thể, Agasan bảo rằng hắn không có quá nhiều mana tính đến thời điểm hiện tại, nên phải cố gắng hơn trong việc kiểm soát ma lực, cùng với nạp nhiều năng lượng và cơ thể nhiều nhất có thể, đó là cách duy nhất an toàn khiến cho Saul có đủ khả năng đạt được ngưỡng sức mạnh trước khi đại t·hảm h·ọa lần thứ 2 đến.
Tích tắc, một cái chớp mắt qua đi, vậy mà đã đến chiều tối. mây đen càng làm cho mặt trời như chợp mắt sớm hơn. Saul uể oải ngồi dậy, hắn mở cửa, có vẻ như hôm nay mọi người không nhóm lửa nữa.
Cũng phải, tiết trời vẫn còn ẩm ướt, Saul ngẫm nghĩ, hắn cảm thấy cứ ngồi luyện tập mãi như này cũng không ổn, bèn lững thững mà đi qua nhà lão Agasan. Dù sao cũng đã 2 ngày trôi qua, Saul cũng muốn hỏi thêm một số chuyện từ lão.
Tốt nhất là giống như hắn suy nghĩ.
Chiều tối nơi đây không như ở tiền kiếp, vì không có thứ vui chơi giải trí như thời hiện đại, nên cứ tối đến là dân làng lại tụ tập tán gẫu với nhau, chỉ là do hôm nay mưa to quá nên mọi thứ đều ẩm ướt, cộng với việc cũng có một số người cảm thấy nơi này mưa thực sự kì lạ nên hầu hết mọi người đều ở trong nhà.
Đến trước cửa, bên trong lập lòe ánh nến, Saul dơ tay lên gõ cửa, tiếng cửa gỗ vang lên bịch bịch. Một lúc sau, có thân ảnh nhỏ bé chạy ra, mở hé cửa mà ló đầu ra ngoài nhìn hắn.
Lilit?
Lilit nhìn thấy hắn đến thì mỉm cười vui vẻ, chạy vội đến bên hắn, còn hắn thì vẫn đang ngẩn ngơ, dường như Saul không ngờ được đến việc Lilit là cháu của Agasan, mấy ngày qua hắn cũng chưa từng nghe ai nói về việc này.