Chương 99: Kế Hoạch Trước Mắt
Chuyện v·ũ k·hí mới chỉ được lưu truyền trong nội bộ cao tầng của Viêm bộ, những tộc nhân khác hoàn toàn không rõ việc này. Cũng không phải là có gì cần thiết phải giấu giếm, tuy nhiên có biết hay không đối với bọn hắn cũng không quá quan trọng.
Thời gian mấy ngày gần đây, có thông tin truyền ra rằng mùa đông năm nay đã dần kết thúc. Thông tin này mang lại một luồng không khí mới tinh cho toàn thể tộc nhân.
Tuy rằng dưới sự lãnh đạo của Trần Huyền, bọn hắn có thể nói là trải qua một mùa đông thoải mái nhất từ trước tới giờ. Nhưng cái sự thù ghét cùng sợ hãi đối với băng giá đã ăn sâu vào tâm hồn mỗi người, thành ra chỉ cần nghe thấy cái thứ c·hết tiệt kia sắp kết thúc làm cho ai ai cũng đều hết sức hào hứng.
Trái với tâm tình chung của tộc nhân, bộ phận cao tầng của Viêm bộ lại dần có chút trở lên lo lắng hơn. Bởi bọn hắn biết sắp phải đối mặt với thứ gì.
Dùng xong bữa tối, trong khi tộc nhân bắt đầu tham gia lớp học xóa mù chữ của Nha. Lúc này tại căn nhà trung tâm của Viêm bộ đang có một cuộc họp quan trọng.
"Để mọi người tập trung tại đây cũng là do có chuyện sớm cần công bố. Mùa đông kết thúc sẽ có rất nhiều chuyện dù muốn hay không chúng ta đều cần đối mặt. Sớm chuẩn bị lúc nào hay lúc ấy."
"Thủ lĩnh nói không sai, Viêm bộ hiện nay đã không phải một nhóm người nhỏ bé như trước. Rất nhiều thứ đã không thể dùng thói quen bình thường để đối đãi. Chưa kể về sau Viêm bộ sẽ càng ngày càng lớn mạnh, chuẩn bị làm quen dần với chuyện này là việc tốt đối với tất cả mọi người."
Lão Vu Viêm lên tiếng tiếp lời Trần Huyền trước đó. Đã từng sống tại đại bộ lạc, lão hiểu rõ mọi chuyện sắp tới sẽ không hề đơn giản như khi chỉ sinh sống với một nhóm người.
" Được rồi, cũng không cần quá căng thẳng, chỉ là dặn dò trước một số chuyện để mọi người chuẩn bị sớm. Kẻo đến lúc cần, lại do không có tính toán trước mà chậm trễ."
Thấy mọi người có chút trầm lắng, Trần Huyền liền lên tiếng trấn an.
" Sau đây ta sẽ công bố một vài chuyện, cũng như phân công công việc tiếp theo. Có vấn đề gì mọi người có thể đặt câu hỏi, ta sẽ giải đáp rõ ràng."
"Chuyện đầu tiên chính là về buổi lễ đầu năm. Đây là chuyện quan trọng nhất trước mắt, về những nghi thức ta sẽ để cho hai vị Vu hoàn toàn phụ trách. Những thứ cần thiết như tế phẩm sẽ do đội săn đảm nhiệm. Thời gian qua, việc huấn luyện thể lực đã cơ bản có kết quả, tiếp theo từ đây cho đến buổi săn sẽ chuyển qua huấn luyện sử dụng v·ũ k·hí."
"Việc huấn luyện ta phân công như sau. Trùng và Viêm sẽ huấn luyện cho các chiến sĩ sử dụng cung tiễn cùng dây ném đá, Thạch sẽ dạy bọn hắn cách dùng đao. Ta cần bọn hắn có thể cơ bản sử dụng thành thục ba loại v·ũ k·hí này, thời gian ngắn không cần quá suất sắc, nhưng ít nhất có thể gây ra được sát thương thực chất lên mục tiêu. Việc này ba người có thể làm được không?"
Nghe Trần Huyền đặt câu hỏi, cả hai người Trùng và Viêm đều kiên quyết bản thân sẽ hết sức huấn luyện đám chiến sĩ mới. Riêng về Thạch, tuy là cha của Trần Huyền, nhưng riêng về những quyết định của hắn thì Thạch luôn nghe theo một cách tuyệt đối.
Thấy cả ba đều chấp nhận mà không ý kiến gì, Trần Huyền gật đầu có chút hài lòng.
"Tốt, đã như thế thì cả ba ngay từ ngày mai liền bắt đầu tiến hành. Riêng về v·ũ k·hí mới, bản thân ta sẽ lựa chọn ra một số người để huấn luyện riêng biệt."
"Chuyện tiếp theo chính là quy hoạch lại Viêm bộ. Trước đó do còn ít người, lại thêm thời gian chuẩn bị đồ ăn gấp gáp,rất nhiều thứ không tốt vẫn còn tồn tại. Đối với Viêm bộ hiện nay, những chuyện này không được phép tồn tại. Chờ qua lễ thành niên, ta sẽ bắt đầu thiết lập lại mọi thứ. Có lẽ sẽ có nhiều chuyện đối với mọi người sẽ rất lạ lùng, nhưng tất cả là vì sự phát triển của bộ lạc. Ta không muốn trong quá trình này nghe thấy bất kì âm thanh trái ngược nào. Chuyện này ta là thông báo chứ không phải đem ra thương lượng, mọi người cần chuẩn bị sẵn tinh thần."
.....
Một loạt các công chuyện được Trần Huyền đem ra thông báo làm cả đám người có chút hơi không theo kịp. Lượng lớn thông tin cần chú ý khiến cả đám có chút ngơ ra. Tuy rằng không có thể hiểu hết những điều Trần Huyền vừa mới nói, nhưng có một chuyện ai ai cũng rõ ràng. Đó chính là mọi chuyện đều nghe theo Trần Huyền mà làm, không nghi hoặc, không thắc mắc.
Riêng về chuyện nghe lời thì không cần phải bàn. Hiện tại ở Viêm bộ, dù Trần Huyền có làm ra chuyện vô lý đến đâu thì cũng chả có ai muốn phản bác. Địa vị của hắn trong lòng tất cả mọi người đã đến một độ cao có thể bác bỏ mọi sự nghi ngờ.
Thấy những điều cơ bản đã nói xong, đến đây sắc mặt Trần Huyền mới có chút nghiêm lại.
Nhận thấy thái độ thay đổi của Trần Huyền, cả đám người bao gồm hai vị Vu đều không tự chủ được ngồi thẳng lên. Mọi ánh mắt đều tập trung lên vị thủ lĩnh, không khí dường như cũng trở nên đọng lại.
"Chuyện ta sắp nói tới đây tuy rằng không chắc chắn sẽ xảy ra ngay lập tức, nhưng sớm hay muộn chúng ta cũng cần phải đối mặt."
"Muối bộ!"
"Sớm muộn bọn hắn cũng sẽ tới t·ấn c·ông chúng ta. Tuy rằng đối với Viêm bộ hiện nay mà nói thì Muối bộ không còn là thứ gì cao lớn không thể chạm. Nhưng với số người lớn như vậy, ít nhiều cũng sẽ gây ra một số rắc rối không cần thiết."
Nhắc tới Muối bộ mọi người đều có chút sa sầm sắc mặt. Đặc biệt phải nói đến Trư đang ngồi yên một bên, lúc này đã siết chặt tay, hàm răng nghiến vào nhau trèo trẹo, ánh mắt từ bao giờ cũng đã vằn lên những tia máu đỏ rực.
"Trư! Ta biết ngươi nóng lòng muốn báo thù, nhưng tốt nhất ngươi nên cố giữ bình tĩnh. Muối bộ sớm muộn gì cũng đánh, thù của ngươi cũng sẽ được trả, nhưng trong thời gian này ta không muốn có rắc rồi không cần thiết, rõ chưa!"
Nhận thấy trạng thái bất ổn của Trư, Trần Huyền thấy cần thiết phải lên tiếng trấn trụ lại hắn. Có trời mới biết nếu không căn dặn trước thì tên này có thể làm ra chuyện gì,
"Tráng, bắt đầu từ ngày mai ta muốn ngươi chọn lấy một số người của Thụ bộ cũ. Bọn hắn chuyên về hoạt động trên cây, cho nên ở khu rừng bên kia sông ngươi hãy chọn lấy một vị trí cao dễ ẩn núp. Tại đó hãy dựng lên một số lều canh trên cây, sau đó để người túc trực tại đó. Chỉ cần có người lạ xuất hiện thì lập tức quay trở lại báo động. Chuyện canh gác giao cho tộc nhân cũ của Viêm bộ đảm nhiệm. Việc Muối bộ khi nào t·ấn c·ông đến chúng ta không thể biết trước, cho nên cần canh gác đề phòng, chuyện này không được lơ là mất cảnh giác."
"Vâng! Thủ lĩnh, ngay mai ta sẽ chọn người đi làm ngay."
Nghe phân phó Tráng đáp lời không do dự.
"Tốt rồi, những chuyện cần thiết ta đã nói xong. Công việc phân chia mọi người cũng đã rõ. Viêm bộ hiện nay đã không còn như trước, sau này cũng sẽ ngày một lớn mạnh. Trách nhiệm của các ngươi cũng sẽ ngày càng lớn, hãy coi như đây là một cơ hội để thích ứng đi."
"Còn một chuyện cũng cần được nói rõ ràng, mọi người ở đây nếu làm tốt công việc của mình thì sẽ có thưởng, ngược lại nếu có lỗi sẽ bị trách phạt. Ta sẽ không ưu tiên bất kì ai, cho nên đừng ôm bất cứ tâm lý may mắn nào cả."
Thấy thái độ của Trần Huyền không có vẻ gì như đang nói đùa. Tất cả những người có mặt tại đó đều lập tức nghiêm túc lại. Thời gian vừa qua, tất cả đều hiểu Trần Huyền là người chưa bao giờ đem chuyện của bộ lạc ra đùa giỡn. Thế cho nên chuyện bị phạt nếu mắc lỗi, mọi người ai cũng không có nghi ngờ.
Sau khi đám người rời đi mang theo suy nghĩ trong nội tâm mỗi người. Trần Huyền ngồi đó một mình, trầm tư.
Thực sự mà nói, chỉ bằng thời gian ngắn ngủi từ khi nhận thức thế giới này. Những thứ Trần Huyền hắn làm đã là chuyện mà con người tại đây có lẽ dùng cả đời cũng không thể làm được. Mặc dù hắn có lười biếng một chút hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng không hiểu vì sao, hay vì lí do gì mà dạo gần đây tâm tình hắn luôn có chút trầm trọng. Trần Huyền luôn có cảm giác sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó mà bản thân không thể kiểm soát. Tuy không có căn cứ, nhưng cái cảm giác này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, có làm cách nào cũng không vung đi được.
Cứ như giác quan thứ 6 của hắn đang báo động một điều gì đó.