Chương 100: Hoả Bộ Lạc
Quay trở lại quãng thời gian trước đó, khi Sa dẫn đội của mình mang theo các vật phẩm trở lại Hoả bộ lạc.
Quãng đường từ Muối bộ đi lên phía bắc phải vượt qua khá nhiều thung lũng vách đá hiểm trở. Do băng tuyết đóng dày, cho nên đường đi trở nên bằng phẳng hơn không ít. Những nơi bị băng bao trùm lại trở nên trơn trượt hơn rất nhiều, thành ra thời gian đi đường của nhóm người Sa cũng không hề dễ chịu gì.
May thay những ngày gần đây tuyết đã rơi yếu hơn nhiều so với thời gian trước đó. Tuy rằng cũng có một số nô lệ vì yếu ớt mà không qua khỏi, nhưng nhìn chung số người miễn cưỡng sống sót cũng không ít.
Trong khu rừng tuyết cũng đã thi thoảng xuất hiện bóng dáng những con dã thú thức giấc sau giấc ngủ đông. Dù cho cơn đói khiến chúng có chút điên cuồng, nhưng dưới một đội ngũ thuần dũng sĩ thì kết quả của chúng không cần nói cũng biết. Tuy thời gian dài không được bổ sung năng lượng làm lũ dã thú có chút gầy nhom, nhưng dù sao cũng coi như bổ sung phần nào chút protein cho đám người Hoả bộ.
Đám nô lệ thì không được hưởng thụ tốt như vậy, bọn hắn chỉ có thể miễn cưỡng sống sót nhờ những con người xấu số, mới hôm trước còn là đồng hành, hôm sau liền đã trở thành thứ đồ cứu mạng.
Mất thời gian gần nửa tháng, đám người Sa cuối cùng cũng nhận ra khung cảnh quen thuộc gần bộ lạc.
Cách vị trí của đám người một vạt rừng thưa, có một khoảng không gian quang đãng rất rộng lớn. Tại đây mọc lên chi chít những ngôi nhà gỗ được sắp xếp khá gọn ghẽ, có lẽ do mùa đông dài không dọn dẹp thường xuyên, trên mái từng ngôi nhà gỗ đã phủ một lớp tuyết dày cộp. Nhìn hình ảnh ngôi nhà so với lớp tuyết đọng, cũng không biết cái mái gỗ kia có thể chịu đựng tới khi nào.
Bao bọc bên ngoài khu nhà là một hàng rào bằng gỗ cao tầm 3m, trên đầu được vót nhọn trông rất sắc bén. Cánh cổng thông với bên trong nhìn khá là sơ sài, chỉ là một lớp cây gỗ được trói lại với nhau, nhìn qua thì miễn cưỡng cũng có thể coi như là một cánh cửa.
Khung cảnh bên trong hiện tại khá ồn ào, từng nhóm từng nhóm người đang tập trung xúc từng đống tuyết hất ra bên ngoài. Tuy là đang làm việc tập thể, nhưng thái độ những người này hầu như đều có chút thinh lặng. Dù sao cũng là trung cấp bộ lạc, cho nên trên thân từng người cũng có không ít da thú, thân thể cũng không đến mức gầy yếu. Nhìn sơ qua thì có vẻ như những người sống tại đây trôi qua cũng không quá tệ, chỉ là không hiểu tại sao thái độ của bọn họ lại có chút kì lạ như vậy.
Trung tâm những ngôi nhà gỗ khá lụp xụp, nổi bật nên là ba căn nhà gỗ to lớn cùng rộng rãi hơn rất nhiều lần. Nếu những căn nhà khác chỉ được dựng đơn sơ bằng những thân gỗ ghép lại, thì ba căn nhà ở trung tâm kia lại nhìn sang trọng hơn rất nhiều.
Chưa kể diện tích phải lớn gấp 2, gấp 3 những ngôi nhà xung quanh, riêng việc bên ngoài mỗi ngôi nhà đều phủ lên một lớp da thú đã thấy được thân phận những người sống trong đó không phải bình thường.
Trái với sự tập trung đông đúc làm việc bên ngoài hàng rào, tại trung tâm nơi ba căn nhà lại rất yên tĩnh.
Nhưng cũng không được bao lâu, từ trong căn nhà bên trái phát ra tiếng quát tháo ầm ĩ.
"Mẹ nó, thứ này là để cho người ăn à! Đám người đến Muối bộ còn chưa về hay sao?"
Chỉ thấy bên trong căn nhà lớn được trải kín da thú ở giữa đốt một lò than lớn, một người thanh niên chỉ khoảng 16, 17 tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu bọc da thú. Trên tay đang cầm một miếng thịt khô được nướng sơ qua, một bên chân thì vắt lên thành ghế, bộ dáng hết sức bất cần.
Sau một vài câu chửi rủa, miếng thịt trên tay đã nguội tanh liền bị người kia ném xuống đất, rơi vào một góc ngôi nhà. Chỉ thấy từ góc nhà đối diện, mấy bóng đen bò lao ra hướng về phía miếng thịt khô mà nhào tới. Chỉ là do trên cổ bị buộc dây giữ lại, cho nên làm cách nào cũng không thể với tới miếng thịt chỉ cách có không tới một cánh tay.
Nhìn kĩ lại thì đấy đâu phải là loài động vật gì, mà đối tượng bị những sợi dây buộc chặt lại là từng người phụ nữ. Chỉ là trên thân những người này không có thứ gì che thân, cũng may bên trong này ấm áp chứ nếu không... Sự thèm khát của những người này đối với miếng thịt bị vứt đi cũng đủ thấy những người này đã đói khát tới mức độ nào.
Người thanh niên kia chứng kiến tất cả cũng không có phản ứng đặc biệt gì, cứ như cái sự này đối với hắn đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Với tay chịt lấy một cô gái trẻ chỉ tầm 14, 15 tuổi đang đứng bên cạnh kéo lại bên mình. Người kia cười lớn, mặc kệ cô bé kia đã đang run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.
"Đói sao? Ha ha... Muốn ăn no thì chiến đấu đi, chỉ cần có n·gười c·hết, ta sẽ cho các ngươi ăn. Ha hahaaa... Bắt đầu đi!"
Theo sau câu nói, đám phụ nữ liền trở nên điên cuồng. Như thể chỉ chờ có vậy, cả đám gần chục người như cuồng như dại vồ lấy nhau cấu xé. Tiếng gào thét vang lên làm cho người kia cũng dần trở nên táo bạo. Người con gái bị túm lấy nãy giờ cũng bị hắn đè ra ghế, tiếng thét chói tai vang vọng tận tầng không.
Tiếng hét, tiếng kêu gào vang ra khắp không gian, theo tiếng gió vang vọng tận tới đám người đang làm việc tại bờ rào. Nghe tiếng gào thét, đám người đang làm bỗng khựng lại, nhưng ngay sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm việc, cứ như những âm thanh kia chỉ là tiếng gió vẫn đang rít gào.
Đám người Sa lúc này cũng đã về tới, sau khi đưa nhóm người mang từ Muối bộ về nhốt vào một căn phòng, cả đám liền tiến về trung tâm bộ lạc.
Đi tới trước một ngôi nhà, Sa để cho đám người đi theo đứng bên ngoài chờ đơi, bản thân thì xách theo một chiếc giỏ chuẩn bị đi vào trong.
Khi hắn vừa bước tới, chưa kịp giơ tay mở cửa thì cánh của liền được mở từ bên trong.
Hai người đàn ông lực lưỡng trên tay xách theo hai người phụ nữ đã không còn hình hài. Một người trong đó trên thân không còn chỗ nào lành lặn, thân thể phủ kín những vết cắn xé nham nhở, máu me đã thấm ướt toàn thân lúc này khô lại thành từng mảng vảy đen thẫm. Người còn lại trẻ hơn rất nhiều, trên thân đầy vết bầm tím như bị ai cào cấu, từ hạ thể cũng như khoé miệng hốc mắt đều chảy ra từng dòng máu đã dần đọng lại. Đôi mắt vẫn mở trợn trừng, sự kinh hãi, hoảng sợ hiện lên rõ ràng chứng tỏ trước khi c·hết đã chịu sự t·ra t·ấn kinh khủng lắm.
Hình ảnh dã man không khiến Sa nhíu mày, chuyện này tại Hoả bộ dã quá quen thuộc. Chỉ liếc mắt qua một chút, Sa liền mang theo đồ đi vào trong.
Người thanh niên trong nhà lúc này đã nằm nghiêng trên ghế, trên hạ thể chỉ che lên một tấm da thú. Thân thể lộ ra cơ bắp săn chắc, không giống cơ thể của một người mới thành niên.
Ánh mắt lười biếng liếc nhìn Sa tiến vào bên trong.
"Về rồi sao? Đã tới chỗ Vu chưa?"
Sa bước vào bên trong liền quỳ một chân xuống, nghe câu hỏi liền lập tức trả lời.
"Thần tử! Vừa về tới ta liền tới đây ngay."
Nghe câu trả lời, vẫn không thấy người kia có phản ứng gì khác.
"Láo xược, ai cho ngươi dám bỏ qua Vu mà tới đây. Không được có lần sau, rõ chưa!"
Tuy rằng là một câu chửi mắng nhưng hoàn toàn không nghe ra một chút vẻ gì là tức giận cả.
"Vâng, Thần tử! Sẽ không có lần sau."
Sa đáp lời nhưng cũng có vẻ chả quan tâm lắm. Hắn cũng không ngu đến mức không nhận ra thái độ vi diệu của vị Thần tử này cùng Vu của bộ lạc.
Đáp hết lời nói, từ trong giỏ Sa lấy ra vài chiếc túi da thú.
"Đây là số muối lần này mang về từ Muối bộ, thú hai chân cũng đã được giam lại."
"Ừm, tuy rằng có chút chát nhưng dù sao có cũng hơn không! Lần này mang về có phụ nữ không?" Người kia lúc này đã ngồi lên, một tay tựa lên đầu gối, hướng thân thể về phía trước nhìn chăm chăm vào Sa đang quỳ bên dưới.
"Có, thưa Thần tử, ta sẽ để người mang đến ngay."
Nói xong, như nghĩ ngợi chút gì. Chỉ thấy Sa từ trong giỏ lại lấy ra một túi da thú khác nhỏ hơn.
"Đây là thứ đồ quý lần này Muối bộ lạc dâng lên, số muối này chưa từng xuất hiện, đặc biệt quý giá, chỉ Thần tử mới xứng đáng sử dụng."
Nói đoạn Sa mở miệng túi, từ bên trong hiện ra một lớp bột trắng tinh như tuyết. Vốn còn đang dửng dưng, nhìn thấy vật này người Thần tử kia liền sửng sốt sau đó liền vùng dậy lao tới nắm lấy túi muối trắng, mặc cho tấm da thú rơi xuống lộ ra hoàn toàn thân thể săn chắc.
"Muối tinh! Ở đâu ra muối tinh?"
"Thứ này không thể xuất hiện ở nơi này! Không lẽ?
Chỉ thấy người kia tay nắm túi muối, miệng liên tục lẩm bẩm.
"Thứ này ngươi có được từ Muối bộ?"
Sa tuy có chút không hiểu phản ứng của Thần tử, nhưng nghe được câu hỏi hắn cũng không dám lơ là.
"Đúng vậy, số muối này đúng là lấy từ Muối bộ lạc."
Nghe được câu trả lời chắc chắn, người kia liền hưng phấn.
"Tìm được... Cuối cùng cũng tìm được một người, Ha ha ha, hahaaaaaa...!"
==> 100 chương rồi!