Chương 98: Bắn Thử Cường Nỏ (2)
Chương 98: Bắn Thử Cường Nỏ (2)
Điều chỉnh cũng như kiểm tra lại một lượt, thấy đã không còn vấn đề gì nữa. Lần này Trần Huyền quyết định sử dụng mũi tên hoàn chỉnh để bắn thử.
Mũi tên đá được lắp lên trước ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người. Ai cũng biết đây mới là món chính. Tuy rằng tất cả đều đã có hơi run sợ trước đó vì sức mạnh có chút lớn ngoài dự liệu của thứ này. Nhưng không hiểu sao hiện tại, tất cả lại ẩn ẩn có chút hưng phấn cùng mong đợi.
Tạch...tạch tạch!
Theo vòng quay di động, dây nỏ dần được kéo về sau. Lực căng tác động ngày càng lớn phát ra những tiếng lạch tạch tưởng như sắp đứt gãy.
Theo sau một hiệu lệnh của Trần Huyền, Nham dứt khoát gạt tay nẫy.
Phực... Riẹttt....!
Tiếng bật dây cùng tiếng xé gió vang lên. Dây nỏ đang kéo căng bỗng không còn vật kìm giữ giật mạnh về phía trước, kéo theo mũi tên đá như bỗng chốc biến mất trước ánh mắt mọi người.
Uỳnh!!!!!
Chỉ nghe một t·iếng n·ổ lớn nơi vách núi phía xa. Một đám bụi bặm bốc lên như đánh dấu một vụ v·a c·hạm kinh hoàng vừa xảy ra.
Cả đám người cũng mặc chuyện gì liền nhanh chóng chạy tới để kiểm tra tình hình.
Chỉ thấy trên vách đá lúc này không có mũi tên nào cả, chỉ còn lại một vùng đã bị đập vỡ vụn đầy vụn và bụi đá. Chiếc hố do sự v·a c·hạm lớn cỡ quả bóng đá, vài vết rạn nứt nhỏ lan tỏa khắp xung quanh.
Mũi tên nằm bên dưới nền đất đã vỡ nát, phần mũi đá hiện tại chỉ còn lại toàn mảnh vụn văng tung tóe, không còn hình thù.
"Thủ lĩnh! Đây...đây, cái này có chút...!"
Chỉ thấy đám người lời nói đã không còn rành mạch. Tuy rằng tất cả đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng không ai dám nghĩ sức công phá của cái thứ kia lại kinh dị đến vậy.
Đừng nói người khác, ngay cả đến Thạch cũng không dám nói bản thân có thể đối với vách núi tạo thành sự p·há h·oại thế kia. Cao cấp dũng sĩ như hắn nếu vận hết sức thì có thể đập vỡ một tảng đá cũng không phải là việc gì khó. Nhưng nói đến một vách núi hoàn chỉnh thì có mạnh hơn vài lần cũng không dám nghĩ.
Chưa kể thứ kia nếu đã có thể làm ra một cái thì cũng có thể tạo ra cái thứ hai, thứ ba. Hơn hết là ngay cả người bình thường cũng có thể dễ dàng sử dụng. Dường như thứ này xuất hiện đã san lấp đi khoảng cách giữa cái bình thường và cái siêu phàm. Dũng sĩ có lẽ rồi sẽ không còn là cái gì quá áp đảo lên trên mọi thứ nữa.
Những người khác cũng không ngốc, chuyện Thạch có thể nghĩ tới thì bọn hắn cũng có thể, đặc biệt là hai vị Vu. Thành ra sau khi định thần lại, tất cả đều nhìn Trần Huyền với ánh mắt có phần...kì lạ.
Lúc này cũng không có tâm trạng để ý tới chuyện ai đánh giá mình thế nào. Trần Huyền hiện tại cũng có chút vui mừng ngoài ý muốn.
Quả thật hai kiếp làm người, đến hiện tại Trần Huyền mới coi như thực sự chứng kiến uy lực của thứ v·ũ k·hí được coi là ác mộng c·hiến t·ranh cổ đại thế giới cũ. Trước đó những gì hắn biết cũng chỉ là qua sách vở chứ nào đã được chứng kiến tận mắt.
"Tốt, trước mắt thì do vách đá quá cứng nên không thể đánh giá chính xác được lực bắn cũng như lực xuyên thấu. Cần thử thêm vài lần nữa, dù sao thì cũng còn dư lại mũi tên."
Nói xong Trần Huyền dẫn đám người quay trở lại chiếc nỏ lớn. Lần này hắn không nhằm mục tiêu vào vách đá nữa mà quyết định đổi thành bức tường thành.
Kết quả không cần nói cũng có thể đoán được. Mũi tên một mạch bẻ gãy lớp cây gỗ bên ngoài, sau đó đâm sâu vào lớp đất nện bên trong. Khoảng cách trăm mét mà còn có thể xuyên thấu mạnh như vậy, nếu thay mũi đá bằng mũi kim loại thì không biết kết quả sẽ thành thế nào.
Hết sức hài lòng với kết quả mang lại, Trần Huyền liền quay qua Nham đang đứng bên cạnh.
"Những vật liệu còn lại có thể làm thành bao nhiêu chiếc Nỏ nữa. Thời gian định tại một tháng, hai người các ngươi có thể làm hoàn thành không?"
Ngẫm nghĩ một lát, Nham lên tiếng đáp.
"Do lần đầu chế tác vật này tốn quá nhiều vật liệu, muốn bổ sung phải đợi qua năm mới, bởi bây giờ có lấy gỗ về cũng sẽ không đạt tiêu chuẩn. Những gì còn lại hẳn là có thể tạo thành hai chiếc nữa. Về mặt thời gian thì một tháng có chút vội vàng, bởi tốn thời gian nhất vẫn là tạo kết cấu ngàm. Mà chuyện này hiện tại chỉ có ta là có thể làm được."
Nghe câu trả lời của Nham làm Trần Huyền có chút hơi trầm ngâm. Một lát sau như có quyết định, Trần Huyền lên tiếng.
"Không cần làm lớn như chiếc nỏ này, ta cần làm nhỏ hơn để có thể tiện di chuyển. Lớn như chiếc này chỉ có thể cố định lại trên tường thành để phòng thủ thôi."
"Nếu thế thì có thể tạo thành bốn chiếc. Một tháng làm thành hai chiếc hẳn không có vấn đề quá lớn." Nham nhanh chóng đáp lại.
"Tốt, cứ thế mà làm, ta cần hoàn thành trước buổi săn đầu năm!" Trần Huyền có chút thỏa mãn với kết quả Nham đưa ra.
Nghe hai người Trần Huyền cùng Nham trao đổi, những người đứng cạnh đó cũng dường như hiểu ra điều gì.
Chỉ thấy Thạch có chút không chờ được bước lên vỗ vai Trần Huyền.
"Huyền, con định đem thứ này tới bãi săn?"
Nghe vậy, Trần Huyền cũng không phủ nhận.
"Đúng thế, đúng là con có ý này. Cha đã quen với chuyến săn, nay lại chứng kiến sức mạnh của cường nỏ. Cho nên đánh giá của Cha thế nào, thứ này mang tới có tác dụng không?"
Gãi gãi mái tóc rồi bù, Thạch hơi trầm tư, nhưng rất nhanh sau đó thì lên tiếng.
"Chuyện này có thể làm! Chỉ là quãng đường đến đó có chút xa, vận chuyển thứ này đến đó cũng không dễ dàng gì."
"Việc vận chuyển không cần lo, những chiếc nỏ mang đi sẽ nhỏ và nhẹ hơn. Các bộ phận cũng được tháo rời, khi nào cần dùng tới thì lắp lại là được. Chỉ là ta có chút lo lắng tạo chiếc nỏ nhỏ hơn sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh." Trần Huyền vẫn còn chút lo nghĩ.
Nghe lời ấy, Thạch nhớ lại tình cảnh ban nãy một chút liền khẳng định.
" Chiếc nỏ này bản thân ta nếu đứng trong phạm vi 100 mét và có chuẩn bị từ trước thì có khả năng tránh khỏi. Nhưng từ 50 mét trở lại thì hoàn toàn tránh không thoát. Đó đã là do cao cấp dũng sĩ phản ứng nhanh hơn rất nhiều so với người khác. Chưa kể dã thú vốn cũng không biết cái thứ này ra làm sao thì nói gì đến né tránh. Chỉ cần nhắm chuẩn trong phạm vi nhất định, ta nghĩ không có con thú nào có thể tránh thoát được."
"Nói như vậy thì ta yên tâm. Nham! Chuyện này giao cho ngươi, trước lúc lên đường tới bãi săn ta cần ít nhất hai chiếc nỏ."
"Vâng Thủ lĩnh, chuyện này giao cho ta là được."
Bàn giao công việc cho Nham, Trần Huyền vẫn có hút hơi tiếc nuối. Hắn biết thời gian gấp như vậy quả thực có chút làm khó Nham. Ai bảo cả bộ lạc hơn nghìn người, chỉ có Nham là có tay nghề này. Cũng không phải hắn không tìm kiếm trong số những người mới gia nhập. Nhưng trong số những người đó thì đa phần đều là dân lưu lạc, đến thời gian kiếm ăn còn chả đủ, nói gì đến rèn luyện tay nghề này kia. Còn về Thạch bộ cùng Thụ bộ cũ thì một đám chỉ biết làm đồ đá, một đám lại chỉ biết trèo cây, cũng chả có chút hi vọng gì.
Càng nghĩ Trần Huyền càng cảm thấy bị bó tay bó chân. Giờ này hắn chỉ ước gì có chiếc đục cùng ít đinh sắt, có mấy thứ này thì với tay nghề của Nham, việc tăng tốc sản xuất sẽ không phải khó khăn gì.
Thực ra việc tìm kiếm kim loại cũng không phải Trần Huyền hắn chứa từng nghĩ tới. Thậm chí hắn còn biết được có thể kiếm lấy sắt thô từ đâu.
Ngay từ khi bắt được cá dưới sông, Trần Huyền đã quan sát thấy đáy sông phần lớn là cát đá pha. Với tình trạng ấy thì không khó để biết trộn lẫn bên trong không thiếu gì mạt sắt thô. Chỉ cần có thể khai thác được số mạt sắt này thì việc dã luyện đối với hắn không phải chuyện gì khó.
Biết thì biết như thế, dưới sông có thì có sắt đấy, nhưng mà mẹ nó không lẽ để cho tộc nhân xuống mò từng chút mạt sắt chỉ to cỡ hạt cát? Nếu thật làm như thế thì có lẽ mất cả năm may ra mới có thể mò ra được một lóng tay, đấy là còn chưa nói cái thứ tìm được có thật là sắt hay không!
Giá mà có thể tìm được đá nam châm thì tốt biết mấy. Có thứ này, không nói đến chuyện gì to tát, nhưng để có thể tạo thành vài dụng cụ nhỏ cần thiết cũng có thể giúp ích rất lớn cho tình hình hiện tại.