Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 97: Bắn Thử Cường Nỏ




Chương 97: Bắn Thử Cường Nỏ

Chương 97: Bắn Thử Cường Nỏ

Sau khi quan sát kĩ càng một lượt, Trần Huyền thấy dường như cũng không có sai sót gì. Hiện tại chỉ cần đem ra bắn để thử độ chắc chắn cũng như xem xét có vấn đề gì cần điều chỉnh nữa là được.

Nghĩ nghĩ một hồi, Trần Huyền liền quay qua Mộc lên tiếng hỏi.

" Đã tạo được mũi tên cho nỏ chưa?"

Còn đang chìm đắm trong cảm giác thành tựu, nghe Trần Huyền hỏi Mộc vội vàng hồi đáp.

"Đã tạo thành một số, bởi do mũi tên bằng đá có chút lớn, cần phải mài dũa cho nên hiện tại chế tác cũng không nhiều. Đến giờ cũng mới tạo được hơn mười mũi tên đã gắn mũi."

"Tạm đủ rồi, trước mắt bắn thử cũng không cần nhiều đến vậy. Sau khi thử nghiệm thành công thì tập trung chế tạo thêm cũng được. Mấy chuyện đơn giản này ngươi liền tìm một số người khéo tay, sau đó hướng dẫn rồi để bọn hắn làm. Cũng nên bồi dưỡng thêm một số thợ thủ công, chỉ bằng ngươi và Nham sau này liền có chút bận bịu."

"Vâng, thủ lĩnh!"

Cả hai người Mộc và Nham đều không phản đối chuyện này. Cả Viêm bộ hơn ngàn người mà chỉ có hai thợ thủ công bọn hắn quả thật có chút giật gấu vá vai. Nếu chỉ như trước đây, chế tạo một chút đồ gỗ đá thì cũng không sao. Nhưng hiện tại Thủ lĩnh lại lâu lâu làm ra vài thứ mới lạ, cả hai bọn hắn liền phải đầu nhập tất cả thời gian vào đó. Cứ như thế Viêm bộ nếu xảy ra thiếu v·ũ k·hí, hay v·ũ k·hí hư hỏng mà không ai sửa chữa, ngắn thì không sao chứ nếu kéo dài lâu sẽ là cả một vấn đề. Nhất là qua năm mới, hầu như tất cả sẽ tham gia săn bắn, nhu cầu về v·ũ k·hí sẽ trở nên rất lớn.

Tuy rằng thời gian ngắn không thể đào tạo cái gì ra hồn. Nhưng nếu chỉ là chế tạo cùng sửa chữa mấy thứ như đao đá, lao đá thì cũng coi như có thể chấp nhận được.

Tạm thời dàn xếp lại chuyện này, Trần Huyền liền để Mộc cùng Nham tiến hành tháo dỡ các bộ phận chiếc nỏ lớn để chuyển ra ngoài. Bởi cái thứ to đùng này không thể nhét qua cái cánh cửa hẹp bé tí kia được. Cũng may tất cả đều được ghép nối, cho nên chỉ cần biết rõ nguyên lý liền có thể tiến hành tháo lắp. Tuy rằng không thể quá chắc chắn, nhưng bù lại cũng coi như có chút tiện lợi.

Sau một lát, từ một chiếc nỏ lớn hoàn chỉnh đã được tháo ra thành nhiều bộ phận khác nhau. Nếu chỉ nhìn vào đây thì sẽ khó có thể đoán được cụ thể là vật gì.



Bốn người cùng nhau hợp sức chuyển từng bộ phận ra ngoài, kéo theo một đám ánh mắt tò mò xem xét nhìn về phía bên này.

Từ đằng xa đang huấn luyện đám chiến sĩ, Thạch, Tráng cùng với Trùng cũng đã chú ý tới. Tạm thời để đám chiến sĩ tự luyện tập, cả ba bước dần về phía đám người Trần Huyền.

Bước đến nơi, nhìn mấy người Trần Huyền đang khệ nệ khuôn vác có vẻ nặng nhọc. Ba người không nói không rằng tiến đến dễ dàng chuyển nốt những thứ từ bên trong.

Đến khi đã không còn gì nữa, Thạch mới không nhịn được dò hỏi.

"Huyền, thứ gì đây? Sao lại nhìn kì lạ thế?"

Hai người còn lại cũng đưa ánh nhìn tò mò.

"Cái này sao, một loại v·ũ k·hí mới. Hiện tại chúng ta chuẩn bị đem ra thử nghiệm." Trần Huyền trả lời, sau đó hắn quay qua Trùng đang tò mò sờ mó bên cạnh.

"Trùng, quay về gọi Vu tới đây, chuyện này Vu cũng nên biết. Còn Cha và Tráng, hai người phụ giúp chuyển thứ này tới chỗ kia." Nói đoạn, Trần Huyền chỉ tay về phía cách vách núi không xa,

Nghe phân phó, Trùng liền lập tức chạy về phía căn nhà hai vị Vu đang ở để báo tin.

Thạch và Tráng cũng vác đồ đi tới chỗ Trần Huyền chỉ định. Có hai vị phi nhân loại ở đây, các linh kiện của chiếc cường nỏ cũng dễ dàng di chuyển hơn rất nhiều.

Đợi hai người hoàn thành công việc thì Vu Viêm cùng Vu Thụ cũng ra tới nơi. Vốn đang miệt mài với công việc riêng, ban đầu hai người cũng không muốn bỏ dở. Nhưng khi nghe Trùng nói rằng thủ lĩnh muốn thử nghiệm v·ũ k·hí mới thì đều gợi lên hứng thú của hai người.



Vu Viêm thì không cần phải nói, lão đã quá quen với khả năng của Trần Huyền. Về phần Vu Thụ, thời gian ở lại Viêm bộ cũng đã được chứng kiến việc huấn luyện v·ũ k·hí. Cho nên bà đã sớm tò mò về mấy thứ được Trần Huyền tạo ra. Nay có cơ hội được thấy tận mắt, nói thế nào cũng không thể bỏ qua cho được.

Thấy những người cần đến cũng đã có mặt đông đủ. Trần Huyền liền để Nham bắt đầu lắp ghép tại chiếc cường nỏ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, từ những mảnh gỗ, sợi dây không liên quan bắt đầu dần thành hình.

Cho tới khi chiếc cường nỏ được lắp ghép hoàn chỉnh thì tất cả đã có chút há hốc miệng. Mặc cho gió lạnh thổi thẳng vào mồm cũng không làm đám người tỉnh táo lại.

Chỉ thấy Trùng lắp bắp, tay run run chỉ vào chiếc cường nỏ, giọng nói có chút kích động.

"Thủ...thủ lĩnh! Đây, đây là.... Là cung khổng lồ sao?"

"Không, đây không phải cung, nó gọi là cường nỏ. Về phần tác dụng thì không khác cung tên là bao. Nhưng uy lực của nó kinh khủng hơn cung tên nhiều." Trần Huyền cười nhẹ trả lời.

Cả đám lúc này cũng đã quây lại xung quanh. Đối với uy lực của thứ này thì tất cả đều lựa chọn tin lời Trần Huyền nói. Bởi cứ thử nhìn cái kích cỡ có chút ngoại hạng của thứ này mà xem, cũng có thể đoán được mảy may chứ.

Tạm không quan tâm tới đám người, thấy các mũi tên đã được sắp đặt gọn gàng, Trần Huyền có chút suy nghĩ rồi nói với Nham đang đứng cạnh bên.

"Còn mũi tên nào chưa lắp mũi đá không?"

"Vẫn còn một chút, bởi mũi đá chế tạo có chút chậm nên phần tên gỗ vẫn còn."

"Tốt, đem mấy mũi tên đó lại đây, thử dùng chúng trước đã."

"Vâng, Thủ lĩnh."



Ngay sau đó, Nham vác ra vài ba mũi tên trông không khác gì những mũi tên hoàn chỉnh, chỉ là phần đầu mũi tên còn chưa được gán mũi đá mà thôi.

Nhận lấy một mũi tên, Trần Huyền liền đặt vào trên rảnh nỏ. Nham đứng cuối bắt đầu quay vòng quay ở dưới, theo từng vòng quay sợi gân thú dần được kéo ra phía sau rồi cố định vào phần lẫy. Mũi tên cũng được cố định lại khớp với rãnh nỏ cùng phần dây gân.

Kiểm tra lại một lượt, nhận thấy nỏ vẫn còn chưa được kéo đến độ căng lớn nhất. Tuy nhiên tên đã lên dây, dù sao cũng cần phải bắn. Đây cũng chỉ là một lần bắn thử, còn có nhiều thứ cần điều chỉnh thêm.

Ra hiệu cho mọi người lùi hết về sau, chỉ còn Nham đứng đó để chuẩn bị gạt chốt bắn. Thấy đã an toàn, Trần Huyền liền ra lệnh.

"Bắn đi!"

Chỉ thấy Nham gạt mạnh cán nẫy, phần dây cung đang kéo căng được thả ra bật mạnh trở lại kéo theo mũi tên bắn mạnh về phía trước.

Chỉ nghe một tiếng " Phực.." Mũi tên lớn cỡ cổ tay người trưởng thành bắn mạnh về phía trước. Nhưng chỉ bay được một quãng, mũi tên bắt đầu quay ngang rồi xoay loạn mất kiểm soát. Sau khi dùng phần thân tên đập mạnh vào vách đá, mũi tên lớn liền rơi xuống rồi gãy thành hai đoạn.

Tuy rằng không bắn thành công, nhưng nhìn thứ còn lại của mũi tên cũng thấy được sơ sơ lực bắn mạnh cỡ nào.

Tạm thời không nói, Trần Huyền cùng Nham lên trước bắt đầu siết lại phần dây thừng nơi hai cánh tay đòn, làm cho nó trở nên căng hơn.

Một mũi tên mới được đặt vào trở lại. Sau lần điều chỉnh này, rõ ràng lực căng của dây cung đã lớn hơn khá nhiều.

Sau ba lần điều chỉnh cùng bắn thử, Trần Huyền đã tìm được độ căng phù hợp, sau đó hắn liền để Nham khóa cứng cánh tay đòn lại.

Ba lần bắn trước đó, có lẽ là do mũi tên chưa được gắn mũi nên trọng lượng có chút không đều. Khiến cho cả ba lần bắn mũi tên đều không thể đâm thẳng được. Nhưng mũi tên cuối cùng bị lực va đập đến vỡ nát cũng đủ thấy được sức công phá mạnh mẽ đến từ chiếc nỏ khổng lồ này.

Cảm tạ Hoa Vô Sắc đã liên tục tung hoa.