Chương 96: Đại Sát Khí
Sau một thời gian luyện tập cường độ lớn, Trần Huyền lúc này cũng có chút mệt mỏi. Mặc dù dưới trời tuyết, nhưng trên thân thể rắn chắc của hắn cũng đã ướt đẫm, phần vì mồ hôi, phần vì những bông tuyết nhanh chóng bị sức nóng từ thân thể hắn hòa tan. Dùng một tấm da thú lau đi ướt át trên người, Trần Huyền liền tới một bên ngồi xuống nghỉ ngơi trông về nhóm người vẫn đang tiếp tục luyện tập trước mắt.
Nha lúc này đã đi tới, trên thân trùm một lớp da thú trắng muốt, trên cổ còn có một tầng lông thú cuốn quanh trông hết sức khả ái.
Tiếp nhận tấm da thú trên tay Trần Huyền, thay hắn lau đi những giọt nước còn sót lại rồi lấy áo da thú giúp hắn mặc vào.
"Không cần ngày nào cũng liều mạng như vậy! Ngươi bây giờ đã rất mạnh mẽ rồi, đợi năm sau qua lễ trưởng thành ngươi chắc chắn thành dũng sĩ. Cũng không cần vội ngày một ngày hai, lần nào tập luyện những động tác kia đều thấy ngươi như mới được vớt từ dưới nước lên." Nha ngồi xuống bên cạnh, hai tay chống cằm, giọng nói mang chút hờn trách.
"Haha, không sao! Cũng quen rồi, một ngày không tập thì lại có chút khó chịu. Vả lại nhiêu đây chưa đủ, ta cần mạnh hơn nữa. Mạnh đến có thể bảo vệ tất cả mọi người, ta không muốn chuyện của mẹ và anh ta xảy ra lần nữa. Đặc biệt là cha ta, kể cả ngươi!" Cười cười xoa đầu Nha đang ngồi bên cạnh mà không để ý cô nhóc bây giờ mặt đã cúi gằm xuống đỏ thấu như trái hồng chín, hai tay có chút bối rối đang vặn xoắn lấy nhau trông hết sức đáng yêu.
Hai cái con người này còn chưa kịp tình tứ gì thêm thì một tiếng hét, sau đó là một tràng cười có chút...man dại, cất lên từ ngôi nhà nằm riêng biệt phía xa.
Còn chưa kịp thời gian để mọi người định thần lại xem có chuyện gì. Từ bên trong căn nhà ấy, một bóng người lao ra, vừa chạy vừa cười lớn, vừa la hét, trông có chút điên điên khùng khùng.
"Thủ lĩnh! Thủ lĩnh... Thành...thành công, thành công rồi!"
Nhìn kỹ lại thì ra đấy chính là Nham, chỉ là hình ảnh bây giờ của hắn có chút lôi thôi lếch thếch. Quần áo da thú xộc xệch, đầu tóc rối bù xen đầy mảnh gỗ, bụi đá. Đã vậy còn vừa chạy vừa vung vẩy cười nói, hình ảnh không khác gì một kẻ tâm thần mới trốn khỏi trại.
Vốn còn đang chuẩn bị bồi dưỡng tình cảm, cả hai đều giật mình quay qua nhìn về phía phát ra âm thanh ồn ào. Chỉ thấy Nham như có chút điên cuồng chạy nhanh lại chỗ Trần Huyền cùng Nha đang ngồi.
Có lẽ do mải chạy mải hò hét, chỉ thấy Nham chống hai tay lên chân, cúi người xuống thở hồng hộc.
"T..thủ...thủ lĩnh... Ghép được, ghép được rồi....!"
Nhìn cái tên tâm thần trước mắt làm hai người có chút ngơ ngác mà tạm chưa hiểu chuyện gì. Định thần lại, Trần Huyền liền mở to mắt, hai tay bấu lấy Nham mà hỏi dồn.
"Thật sao! Ngươi nói thứ đó lắp vào được rồi?"
"Đúng vậy! Ta cùng Mộc mất cả đêm qua, cuối cùng cũng ghép lại được mảnh cuối cùng." Nham lúc này cũng lấy lại được hơi thở, câu nói cũng rõ ràng hơn nhiều.
"Nhanh, đi! Đến xem xem thế nào."
Trần Huyền cùng hai người bỏ mặc đám người còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xung quanh, cả ba nhanh chóng đi về phía phòng làm việc.
Bước vào bên trong, chỉ thấy Mộc đang đứng cạnh một vật thể có chút to lớn. Nhìn thấy vật thể đã hoàn thiện trước mắt làm Trần Huyền không kiềm được cười lớn.
"Haha haahaaahaaa! Bao công sức, bao thời gian cuối cùng cũng thành rồi, thành rồi! Có thứ này lo gì hung thú nữa!"
Vật đang hiện lên trước mắt mọi người chính là đại sát khí vang danh thời cổ đại - Cường nỏ.
Không sai!
Thứ mà bao lâu nay bốn người tập trung dồn công dồn sức, thậm chí có chút mất ăn mất ngủ, chính là cường nỏ. Thứ v·ũ k·hí từng gây bao ác mộng trên chiến trường, cuối cùng cũng xuất hiện trên chốn man hoang nguyên thủy.
Chỉ thấy nó được tạo thành từ một thân cây gỗ đường kính 20cm được vạt phẳng một mặt, giữa mặt cắt được khắc một khe rãnh cỡ quả bóng tenis là chỗ đặt mũi nỏ. Thân gỗ này được đặt trên một trục bánh xe được gọt từ một thân cây tròn đường kính 50cm, dầy 10cm. Cả hai được kết nối với nhau bởi một cấu trúc gỗ hình chữ nhật được chia làm ba phần.
Phần thân nỏ được khóa chắc vào khoảng trống ở giữa khung chữ nhật. Hai ô trống còn lại hai bên được đục thông trên dưới, ở giữa cố định bởi một phần dây thừng to dầy. Tại hai phần dây thừng ấy lại được cố định hai thanh gỗ cỡ cẳng chân người trưởng thành. Hai thanh gỗ này chính là tay đòn cánh cung hai bên được nối với nhau bởi một phần dây gân thú dày. Khi phần dây gân bị kéo căng sẽ làm cho hai thanh đòn kéo về phía sau làm vặn xoắn phần dây thừng, giúp tăng lực kéo cho mũi nỏ.
Phần cuối của thân nỏ là một vòng xoay gỗ có chốt nẫy giúp cố định mũi nỏ chờ bắn ra. Khi cần di chuyển chỉ cần nhấc phần đuôi này lên là có thể đẩy chiếc nỏ lớn đi bằng phần bánh xe phía trước.
Kết cấu xe nỏ nhìn chung không quá phức tạp, nhưng bởi không có kim loại gia cố, cho nên tất cả đều được ghép với nhau bởi kết cấu ngàm ngạnh. Để tạo xa chiếc cường nỏ đầu tiên này cả bốn người Trần Huyền đã phải tập trung tất cả hơn tháng trời mới thấy kết quả. Đó là chưa tính đến việc thử nghiệm thực tế tính hiệu quả, mà chỉ là tạo thành phần khung.
Đây chính là nỏ La Ma Ballista khét tiếng trong lịch sử. Cái thứ sát khí này có thể bắn ra một mũi tên nặng 5kg qua một khoảng cách lên tới 450m. Nếu mũi tên có thể được bọc mũi thép thì thử nghĩ xem thứ tồn tại nào có thể chịu thấu một phát bắn từ cái thứ này.
Nhìn thấy vật tâm niệm bao lâu nay đã cụ hiện trước mắt làm cả bốn người đều có chút hăng hái. Hiện tại chỉ cần thực nghiệm với mũi tên nữa là có thể chứng tỏ thời gian đã bỏ ra là xứng đáng hay vô ích.
"Tốt lắm! Chuyện gì cũng có lần đầu tiên, có lần thành công này về sau mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần thử bắn thành công, chúng ta liền có thể chế tạo thêm vài chiếc nữa, thời gian chế tạo sẽ rút ngắn rất nhiều. Chỉ cần có đủ thứ này, có khủng long đến cũng không cần sợ, haha!"
"Khủng long? Thủ lĩnh, đấy là thứ gì?"
Chỉ thấy ba người đều hướng ánh mắt nghi hoặc về Trần Huyền. Lại một cái tên mới khiến bọn hắn tò mò. Tuy không biết cụ thể, nhưng cả ba đều đoán được cái thứ thủ lĩnh mới nhắc đến không đơn giản. Thử nghĩ mà xem, cung tên trong tay các dũng sĩ có lợi hại không? Thế mà cái thứ trước mắt thì lại lớn hơn cung tên tới mấy chục lần. Không cần nghĩ cũng biết nếu có thể bắn ra tên nỏ từ cái thứ này thì sức công phá của nó kinh khủng cỡ nào. Mà cái thứ gọi là Khủng long kia lại bị Thủ lĩnh nói rằng phải có mấy chiếc mới an tâm được.
"Haha, không có gì, ta chỉ nói linh tinh thôi."
Trần Huyền chỉ cười cười cho qua chuyện. Đích thật câu nói trước đó chỉ là do buột miệng mà nói ra, còn thế giới này có khủng long hay không Trần Huyền hắn cũng không dám khẳng định. Bởi tuy thế giới này có rất nhiều tương đồng với Trái đất nguyên thủy, nhưng chưa được chứng kiến tận mắt cái thứ kia thì cũng chưa nói chắc được điều gì.
Bỏ qua câu chuyện, đi tới vuốt ve cái thứ khiến hắn mất ăn mất ngủ bao lâu. Một cảm giác có chút thành tựu xuất hiện. Hắn cũng thực không nghĩ sẽ chế tạo thành công cái thứ này. Tuy rằng có kiến thức liên quan, nhưng như đã nói từ trước, với cái khả năng tay tàn của hắn thì mọi chuyện chỉ là trên lý thuyết. Tất cả cũng chỉ là tận dụng thời gian rảnh rỗi kiếm chút việc làm, ai mà ngờ kết quả lại khả quan như thế.
Hiện tại chỉ cần thử bắn nữa là xong. Nếu kết quả thực như kì vọng, chỉ cần dành thời gian chế tạo thêm vài cái nữa rồi đem đặt trên tường thành. Thử nghĩ mà xem, với sức bắn kinh khủng tới từ vật này thì có ngay cả đến cao cấp dũng sĩ cũng sẽ bị đóng đinh một cách dễ dàng.