Chương 94: Than Đá Xuất Hiện
Chương 94: Than Đá Xuất Hiện
Nghe câu hỏi của Vu, Sa cũng không còn chìm trong tưởng tượng của mình nữa. Chỉ thấy hắn cười ha hả.
"Hahaha... Thần tử sao? Cũng không có gì phải dấu. Vốn dĩ trước đó Hỏa bộ không có chức vị này, nhưng từ mùa xuân đầu năm nay, trong số những người thức tỉnh thành công có một người thức tỉnh Vu thuật, sau đó người này được Vu Hỏa nhận làm đệ tử. Vị này sau đó đã làm ra những thứ rất thần kỳ, không chỉ chiếc nồi này mà còn nhiều thứ nữa. Những thứ ấy mang lại lợi ích to lớn, Vu Hỏa hết sức vui mừng nên đã trao cho vị kia chức Thần tử, khiến cả Hỏa bộ phải tôn kính."
"Vậy sao? Như vậy quả thật Thần tử rất thần kỳ."
Sau khi nghe được Sa đáp lời khiến Vu Muối có chút trầm ngâm.
Theo đó có thể thấy được số nồi gốm này không phải Hỏa bộ chiếm được từ Viêm bộ. Như thế liệu vị Thần tử kia và Viêm bộ có liên quan gì tới nhau hay không? Sẽ không ảnh hưởng gì tới việc Muối bộ sắp làm chứ? Đủ suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu lão Vu già.
" Sa, ngươi có biết một bộ lạc tên Viêm bộ không? Hoặc là vị Thần tử kia có khi nào nhắc tới cái tên này không?"
Khô bên cạnh nghe vậy liền quay qua nhìn Vu Muối không hiểu. Sau khi nhận thấy ánh mắt ra hiệu an tâm hắn mới quay đi, giả như không có chuyện gì.
Nghe câu hỏi đột ngột, Sa có chút trầm ngâm.
" Viêm bộ? Có chút quen tai, dường như đã nghe ở đâu đó. A đúng rồi! Viêm bộ thì chưa nghe nói, nhưng ta từng nghe Vu Hỏa kể về Sơn Viêm đại bộ lạc. Nhưng bọn hắn đã sớm bị những đại bộ lạc khác tại Bắc Nguyên tiến đánh mà tan rã lâu rồi. Hình như cũng đã được mười mấy năm. Hazz, ngay cả đến đại bộ lạc cũng có thể bị diệt bất cứ lúc nào. Đúng là muốn sống yên ổn thì chỉ có không ngừng lớn mạnh. Hỏa bộ lạc có Thần tử tại, không chắc một ngày cũng có thể trở thành đại bộ lạc thay thế Sơn Viêm, haha...!"
Mặc cho Sa đang cảm thán, lúc này cả hai người Vu Muối và Khô đã có chút cau mày trầm tư. Một suy nghĩ táo bạo dâng lên trong đầu cả hai người.
Có thể nào Viêm bộ chính là Sơn Viêm đại bộ lạc kia còn sót lại. Càng nghĩ càng thấy khả năng này là có thể xảy ra. Bởi lẽ Viêm bộ cũng mới dời đến khu vực này hơn chục năm, về mốc thời gian thì quả có chút trùng hợp. Hơn nữa, từ phiên chợ trước đó bọn hắn được chứng kiến Viêm bộ có rất nhiều thứ đồ kì quái. Có lẽ nào đó chính là những thứ còn lại trước đó từ đại bộ lạc. Bởi lẽ thứ như nồi gốm cùng muối tinh không thể là thứ mà một bộ lạc cỏn con có thể sở hữu.
Càng nghĩ càng thấy khả năng này ngày một lớn. Khô cùng Vu Muối đưa mặt nhìn nhau, cả hai như đều hiểu suy nghĩ của đối phương. Nếu quả thật như những gì bọn hắn nghĩ thì chỉ cần chiếm được Viêm bộ, mọi thứ còn sót lại của một đại bộ lạc liền trở thành của bọn hắn. Có những thứ này, lại thêm một số thời gian, trung cấp bộ lạc sẽ không còn là xa vời với Muối bộ. Thậm chí nếu suy nghĩ táo bạo hơn chút, cũng không phải không có khả năng bọn hắn sẽ thành đại bộ lạc. Đến lúc đó, Hỏa bộ sẽ không còn là tảng đá luôn đè nặng lên bọn hắn nữa.
Ý nghĩ này đã nảy sinh liền không thể nào dập tắt được. Có thể thấy, dường như trong mắt hai người kia như đang cháy lên ngọn lửa tham vọng đến cùng cực.
Không rõ nếu biết chuyện xảy ra ở đây thì Huyền thủ lĩnh của chúng ta sẽ buồn bực thế nào. Bởi tuy vẫn còn chút xuất nhập, nhưng về cơ bản thì những gì Vu Muối cùng Khô suy đoán lại căn bản chính xác. Chỉ khác rằng Sơn Viêm đại bộ lạc đã không còn lại gì, những thứ bọn hắn chứng kiến hoàn toàn là do Trần Huyền mang lại. Nhưng sự đời đôi khi lại luôn xảy ra những điều trớ trêu như thế. Đối với Trần Huyền cùng Viêm bộ thì chuyện này đúng thật là họa trên trời rơi xuống, có né cũng né không được.
Tạm gác lại chuyện này, trước mắt mà nói thì việc trao đổi mới là chuyện trước mắt.
Càng nghĩ về cái giá mà Sa đưa ra càng làm cho hai người kia thấy khó chịu.
"Chuyện cái nồi này nói sau, còn cái thứ đá than này có thực sự tốt như lời ngươi nói?"
Nghe thấy sự nghi vấn, Sa cũng không có vẻ khó chịu gì. Chỉ thấy hắn dùng một cây củi cào ra một chút than hồng đang cháy ra một bên. Sau đó, từ trong chiếc túi chứa đá than lấy ra một nắm lớn ném lên trên chỗ than củi kia. Chờ đợi một lát, số đá than kia bắt lửa bắt đầu trở nên đỏ rực. Từ số đá than đang cháy tỏa ra một luồng nhiệt nóng rực cao hơn hẳn đống củi lửa đang cháy bên cạnh. Chỉ là kèm theo sức nóng là một thứ mùi khét có chút nặng mũi, nhưng cũng biến mất rất nhanh sau đó.
Chứng kiến quả thật giống như lời Sa nói, khiến Vu Muối có chút gật gù.
"Đúng như lời ngươi nói, thứ đá than này đốt nóng hơn nhiều, nếu nó cháy được lâu hơn củi khô thì quả là rất tốt."
Nghe Vu Muối công nhận, Sa cùng đám người đều nở nụ cười trong ý muốn. Nhưng Vu Muối chưa có vẻ muốn dừng lại.
"Nhưng mùa đông có lẽ cũng không còn quá dài, số củi khô Muối bộ còn lại chắc sẽ đủ cho tới mùa xuân. Cho nên đá than này đối với chúng ta mà nói, có thì tốt mà không có cũng không sao."
Thấy sự tình có vẻ như gần vượt ra tầm kiểm soát, Sa đang định lên tiếng phản bác thì bị lão Vu Muối đưa tay ra ngăn lại. Tuy rằng miệng lão vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt sắc lạnh như dao làm lời nói đến miệng của Sa cũng phải nuốt ngược lại.
"Còn về chiếc nồi kia quả thật rất tốt, rất thần kỳ. Nhưng Muối bộ chúng ta ăn đồ nướng đã quen, cũng không muốn thay đổi. Nhưng nói thì nói như vậy, Hỏa bộ đã vất vả đi tới đây, chúng ta cũng không thể không nhận. Như vậy đi, ta thấy các ngươi mang đến mười chiếc nồi, ngoài số người kia ta sẽ cho các ngươi thêm hơn hai mươi người nữa. Đá than kia cũng để lại đi, đổi lấy là số muối như mọi năm. Riêng về túi muối tuyết trắng kia là thứ Muối bộ dâng lên cho Vu Hỏa cùng Thần tử. Đây là sự tôn trọng của Muối bộ chúng ta!"
Vốn đã có chút nóng nảy, nghe Vu Muối nói xong làm Sa có chút thở phào. Tuy rằng không đạt được chính xác những gì mong muốn, nhưng về cơ bản cũng có thể quay về bàn giao với Vu cùng Thần tử. Chủ yếu là Sa nghĩ rằng số muối tuyết kia sẽ khiến hắn được khen ngợi. Bởi thế cho nên Sa cũng không muốn t·ranh c·hấp thêm nữa. Không phủ nhận việc Sa có chút kiêng kị lão Vu Muối, hắn cũng không muốn chỉ vì hơn thua chút mặt mũi mà bản thân có c·hết thế nào cũng không biết. Tuy rằng nếu hắn c·hết, Muối bộ sẽ không tránh khỏi trách nhiệm, nhưng thế thì sao? Người cũng đ·ã c·hết, Muối bộ có bị tiêu diệt thì hắn cũng không sống lại được.
Đủ loại nguyên nhân khiến cho Sa cũng khá vừa lòng với kết quả lần này.
" Được thôi, nếu Vu đã nói như thế thì cứ như thế đi. Muối bộ nhanh chóng chọn ra đủ số lượng, chúng ta sẽ lên đường về Hỏa bộ sớm."
"Chuyện này chúng ta sẽ đi làm ngay. Khô, ngươi đi chọn lấy cho đủ số người cho Hỏa bộ. Chọn ai chắc ngươi rõ, không cần ta dạy chứ?" Lão Vu Muối phân phó Khô đang ngồi cạnh.
" Ta biết làm thế nào."
Nói xong Khô liền đứng dậy đi khỏi. Chỉ còn lại Vu Muối cùng đám người Sa đang ngồi đó.
"Các ngươi liền ở lại đây ăn uống xong hãy đi." Vu Muối cất giọng mời.
"Không cần! Chúng ta cũng mang đủ đồ ăn, không phiền Vu quan tâm."
Nói xong, Sa liền dẫn theo nhóm của mình đi ra gần cửa hang. Ở đây bọn hắn đốt lên một đống lửa bắt đầu nấu thịt khô mang theo.
Mẹ kiếp, bọn hắn cũng không dám hưởng thụ chiêu đãi của lão Vu già họm hẹm kia. Chuyện này thậm chí từ khi còn ở Hỏa bộ cũng đã được Vu Hỏa nhắc nhở trước. Tuy khả năng cao là bọn hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng ai mà biết được lão già kia có phát điên mà nổi hứng lấy bọn hắn làm thí nghiệm thuốc của lão hay không?
Dù sao thì cẩn thận một chút vẫn hơn.