Chương 92: Nghi Hoặc
"Rầm...Rầm..rầmmm.."
Tiếng đập vách đá chát chúa vang lên khiến cho đám người Muối bộ bên trong giật mình.
Giữa mùa đông làm bọn hắn vốn không chút đề phòng, chưa kể bên ngoài vẫn còn vài người thoi thóp, ngắc ngoải canh chừng. Giả như có nguy hiểm tiến đến thì bọn hắn cũng sẽ được báo trước.
Nhưng sự việc có chút đột nhiên khiến bọn hắn có chút không kịp phản ứng.
Sau một lát định thần, tất cả chiến sĩ của Muối bộ bao gồm mấy vị dũng sĩ đã đều đứng bật dậy, tay lăm lăm v·ũ k·hí chầm chậm tiến ra ngoài tiến về phía cửa hang.
Không đợi bọn hắn đến gần, tảng đá lớn chắn cửa hang đã đang được từ từ đẩy ra. Từng cơn gió lạnh theo khe cửa lớn dần thốc vào khiến người bên trong không khỏi rùng mình ớn lạnh. Mấy đống lửa bị gió lớn cuốn tới cũng dập dờn chợt cháy chợt tắt.
Đến khi tảng đá được đẩy ra hoàn toàn, chỉ thấy bên ngoài đang đứng chừng hơn mười bóng người cao to, trên thân cuốn da thú chặt chẽ. Trên đầu mỗi người đều đội mũ da thú có đính lông chim sặc sỡ, hết sức nổi bật.
Nhìn thoáng qua, Khô đã nhận ra phục sức này là của Hỏa bộ, người khổng lồ ngay bên cạnh mà Muối bộ bọn hắn thường xuyên phải tiến cống, nịnh bợ.
Vội vàng ra lệnh tộc nhân hạ v·ũ k·hí lùi lại phía sau, Khô cố nặn ra nụ cười có chút khó coi bước ra ngoài.
"Là mọi người từ Hỏa bộ đến sao? Vu cùng ta liền nhắc tới mọi người. Tưởng rằng Hỏa bộ có chuyện gì nên năm nay đến trễ."
Đám người Hỏa bộ lạc bộ dáng ngạo mạn như thể không quan tâm. Chỉ thấy người dẫn đầu lên tiếng.
" Hừ! Hỏa bộ thì có chuyện gì, cẩn thận cái miệng của ngươi! Ta là Sa, người phụ trách trao đổi lần này, cao cấp dũng sĩ!"
Tuy rằng thái độ của người tên Sa này không quá rõ ràng như những người khác, nhưng cái từ cao cấp dũng sĩ kia đã đủ để Muối bộ phải biết tiếp theo lên làm thế nào.
Quả nhiên, khi biết người trước mắt là cao cấp dũng sĩ, không chỉ Khô mà bao gồm cả những người phía sau đều có chút sợ hãi, giật mình.
Không dám chần chờ, Khô vội nghiêng người tránh ra một bên mời đám người vào bên trong.
Cả đám Hỏa bộ theo sau Sa tiến vào hang động, chỉ thấy bọn hắn đều nhăn mặt cau mày, lấy tay che mũi như thể đang hít phải thứ không khí ô trọc gì lắm. Vốn bọn hắn trước đó sống trong lều da thú, đã sớm không quen với cái không khí tù túng trong hang hốc. Nhất là một năm trở lại đây, bọn hắn xuất hiện một vì thần tử thì cuộc sống lại càng đổi khác. Vị thần tử này từ khi qua lễ trưởng thành như thể biến thành một con người khác, hết sức thần kỳ. Rất nhiều thứ tại Hỏa bộ được thay đổi, đơn cử như bây giờ bọn hắn không còn ở trong lều da thú nữa, mà đã chuyển qua nhà gỗ như lời thần tử nói. Tuy rằng vẫn có chút lạnh trong mùa đông, nhưng so với lều da đã tốt hơn rất nhiều. Đặc biệt nơi Thần tử cùng Vu ở lại được Thần tử gọi là nhà gạch mới thật sự thần kỳ. Nhớ tới những thứ ở Hỏa bộ làm đám người Sa càng thêm tỏ ra khinh thường, ngạo mạn.
Không nhận ra thái độ của đám người Hỏa bộ, Khô sau khi né qua một bên chờ Sa đi qua thì liền hướng ra ngoài chuẩn bị đóng lại cửa hang. Nhưng hình ảnh trước mắt làm Khô hơi sựng lại.
Bên ngoài đồng tuyết, bây giờ đã điểm thêm một vài vệt sắc đỏ thắm nổi bật giữa phông nền trắng tinh. Vài cái xác nằm ngổn ngang được ném qua một bên như rác rưởi đã trắng bệch, có chút dần chuyển qua thâm tím.
Thảo nào trước đó ở bên trong bọn hắn không nghe thấy tiếng báo động, thì ra những người bên ngoài đã sớm thành trò tiêu khiển cho đám người kia.
Cũng chẳng thèm quan tâm gì thêm, sau khi để mấy người ra ngoài dọn dẹp Khô lạnh lùng đóng lại cửa hang. Những người bên ngoài c·hết thì cũng đ·ã c·hết, cũng chỉ là sớm hay muộn. Khô hắn cũng không thừa hơi vì đám người này mà nảy sinh xung đột với Hỏa bộ. Có ngu lắm mới đi làm như thế.
Đoàn người Hỏa bộ đi vào tận cùng trong hang, trên đường đi không thiếu tôc nhân Muối bộ bị ăn đòn oan vì tội chắn đường. Tuy bị sỉ nhục nhưng cũng không ai dám nói gì, không thấy ngay cả Khô thủ lĩnh cũng đang phải khép nép đi đằng sau hay sao?
Thái độ ngạo mạn của đám người Sa chỉ hơi thu liễm khi bọn hắn gặp được Vu Muối.
Mặc dù có thể khinh thường bất kỳ kẻ nào, nhưng đối với một tồn tại như Vu thì từ trong thâm tâm bọn hắn đã bén rễ sự kính trọng. Đây là điều đã in sâu vào tiềm thức của bọn hắn từ khi mới sinh ra cho tới lúc trưởng thành.
Đặc biệt là với vị Vu chuyên về vu độc như Vu Muối thì cái sự kính trọng này còn mang theo chút sợ hãi, đề phòng.
Nhìn thấy Sa dẫn người tiến đến, Vu Muối vốn đang cặm cụi với mớ cây cỏ của lão cũng tạm dừng lại. Hướng ánh mắt hấp háy nhìn về phía đám người đối diện lão cất tiếng, cái giọng khàn khàn the thé nghe có chút rợn người.
"Hỏa bộ lạc đến rồi sao? Lần này là ai đến, cần thứ gì, có mang đồ không?"
Sa dẫn đầu ngồi xuống đối diện, tháo cái vật đeo trên lưng xuống, tuy có chút hơi gườm lão Vu già nhưng cũng không thể để Hỏa bộ mất mặt, Sa hơi chậm rãi rồi lên tiếng.
"Vu đáng kính! Ta là Sa, đứng đầu đội săn Hỏa bộ, cao cấp dũng sĩ. Phụ trách việc trao đổi lần này."
"Cao cấp sao? Hỏa bộ đúng thật là mạnh mẽ, Vu Hỏa thật may mắn..." Lão Vu già lên tiếng, giọng nói không có chút cảm xúc, không ai biết trong đầu lão đang nghĩ gì.
Chỉ là không ai nhận ra, khi nhìn thấy cái vật đeo trên lưng đám người, lão Vu Muối ánh mắt có chút lóe lên rồi nhanh chóng lắng lại.
Khống thấy lão Vu già tiếp lời, Sa liền bắt đầu. Hắn có chút không muốn ở lại chỗ này, vừa h·ôi t·hối bẩn thỉu, chưa kể từ đối diện lão Vu già hắn luôn có cảm giác bứt rứt không thoải mái, cứ như đối diện có một con độc xà đang luôn luôn chăm chú vào bản thân vậy.
"Cảm ơn Vu quan tâm. Lần này như mọi lần trước, chúng ta cần muối cũng như thú hai chân, càng nhiều càng tốt. Dĩ nhiên chúng ta sẽ không lấy không mà sẽ dùng đồ để trao đổi."
Hướng ánh mắt ra hiệu cho Khô đứng bên cạnh, lão Vu Muối vẫn không lên tiếng.
Nhận thấy ánh mắt, Khô liền đi vào một góc tối trong hang, một lát sau hắn cầm một túi da thú cỡ một bàn tay, cùng một túi lớn hơn khá nhiều. Mở ra trước mặt Sa, chỉ vào túi da thú lớn hơn Khô cất tiếng.
"Đây là số muối năm nay cho Hỏa bộ, vẫn giống mọi lần. Còn túi muối nhỏ này là chúng ta dâng cho Vu Hỏa. Đây là muối quý, trắng như tuyết, không bị đắng, chỉ có Vu Hỏa mới xứng đáng được dùng."
Có chút lơ đễnh khi thấy túi muối lớn, nhưng khi Khô mở ra túi muối nhỏ hơn. Không chỉ Sa mà cả đám người liền có chút trố mắt. Bọn hắn chưa từng nhìn thấy loại muối nào lại trắng mịn đến thế, nếu đem bỏ cạnh một nắm tuyết có lẽ bọn hắn cũng không thể phân biệt được. Đây quả thật là muối sao, là thứ giống với loại muối vàng vàng nâu nâu như những viên sạn bọn hắn vẫn ăn.
Có chút không tin, Sa đem ngón tay thấm một chút cái thứ tuyết trắng ấy đưa lên mồm. Một cảm giác đậm đà đánh thẳng vào vị giác khiến Sa có chút nhăn mặt. Nhưng thật sự đây là muối, một thứ muối mang vị mặn thuần khiết không chút đắng chát mà hắn chưa từng được thử.
Tỉnh táo lại sau sự giật mình, Sa vội càng hỏi.
"Đây là muối gì, tại sao lại ngon như thế. Muối bộ còn không, chúng ta sẽ đổi hết."
"Không còn, đây là số muối của cả năm mới chọn ra được, Cả vài túi muối lớn thế này mới chọn ra được chút muối trắng này thôi." Lão Vu già bây giờ mới chậm rãi lên tiếng, lão hiểu rõ cái gì càng hiếm thì càng quý. Cho nên việc nâng cao giá trị số muối trắng này mới có lợi cho đàm phán tiếp theo. Mà kể cả có muốn nhiều hơn cũng không được, bởi số muối này cũng là do bọn hắn c·ướp được mà có.
Có chút hụt hẫng sau khi nghe câu trả lời, Sa hiểu số muối trắng này quý giá, nếu có thể mang về nhiều chút thì chắc chắn hắn sẽ được Vu cùng Thần tử khen ngợi. Nhưng từ thái độ của Vu Muối thì có lẽ thực sự số muối trắng này không có nhiều.
Tạm gác lại chuyện này qua một bên, cuộc đàm phán bây giờ mới bắt đầu.