Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 91: Trung Cấp Hỏa Bộ Lạc




Chương 91: Trung Cấp Hỏa Bộ Lạc

Chương 91: Trung Cấp Hỏa Bộ Lạc

Bỏ qua sự thù hằn của đám tộc nhân cũ. Sơn lạnh nhạt quay đi, trở lại chỗ của hắn. Có phẫn nộ hơn nữa thì ảnh hưởng gì, bản thân hắn đã trở thành một thành viên của Muối bộ. Còn những người kia hiện tại còn sống thì sao, đừng coi đó là may mắn, chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thêm chút hơi tàn mà thôi.

Từ khi đến đây, Sơn mới biết bản thân trước đó là hiền lành, là ngây thơ cỡ nào. Tại Muối bộ không có thương hại, không có đau xót, chỉ có sức mạnh. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có làm chuyện gì cũng không ai dám quản. Chuyện g·iết người vô cớ ở đây là chuyện quen đến không thể quen hơn. Hắn đã từng thấy một dũng sĩ sẵn sàng đ·ánh c·hết một chiến sĩ trong đội săn chỉ vì coi trọng một món đồ của đối phương. Hay chuyện thi thoảng lại có vài cái xác hư thối, tử trạng hết sức thê thảm bị khiêng đi chỉ vì Vu Muối thử thuốc của lão.

Tuy gia nhập vào Muối bộ không lâu, nhưng Sơn đã thấm sâu một điều. Thương hại ở đây là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ, muốn thích ứng chỗ này thì bản thân cũng phải trở nên như bọn hắn. Phải tàn ác, phải máu lạnh, đôi khi phải quên đi cái gọi là người, cái gọi là đồng loại.

Bỏ qua chuyện Sơn còn đang mải mê tìm kiếm lí do biện minh cho cái sự ích kỷ của mình. Lúc này đây bên trong hang động của Muối bộ.

Cửa hang được che kín bởi một tảng đá lớn để chắn gió, tuy vậy ba bốn đống lửa cũng đủ để chiếu sáng, làm không gian bên trong không quá u ám.

" Vu, mùa đông đến bao giờ mới kết thúc? Đáng ra thì hiện tại tuyết phải bắt đầu tan!"

Thủ lĩnh Muối bộ ngồi đối diện với lão Vu già lên tiếng hỏi.

"Không rõ! Ta không rành về chiêm bói, nhưng hẳn là sẽ không lâu nữa. Đến hiện tại thì nó cũng đã kéo dài hơn mọi năm rồi!"

"Mong là như vậy, thịt khô đã sớm hết, nếu cứ dùng thịt tươi thế này thì cũng không phải cách. Chúng ta đã giảm mất khá nhiều người."

"Chuyện này ngươi không phải lo, c·hết thì c·hết, qua năm mới đi đánh chiếm các nơi khác là được. Còn sợ thiếu người hay sao? Ngươi phải nhớ, ta chỉ cần dũng sĩ! Tộc nhân? Không cần quá coi trọng, trong nhiều trường hợp chúng cũng chỉ đáng làm thú hai chân thôi."



Lão Vu vừa nói nhưng vẫn tập trung vào mấy thứ thuốc đang điều chế trước mặt. Qua lời nói có thể thấy lão già này không chút nào quan tâm đến sống c·hết của người khác. Tất cả đối với lão có vẻ như chẳng khác gì nhau, chỉ phân biệt là có ích hoặc không. Có ích thì giữ lại, vô ích có c·hết thì c·hết, cũng chẳng phải vấn đề quan trọng gì.

Dường như đã quen với chuyện này nên thủ lĩnh Muối bộ cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên. Chỉ thấy hắn tiếp tục hỏi.

" Như mọi năm thì khoảng thời gian này Hỏa bộ lạc đã sớm đến mới đúng, tại sao năm nay vẫn chưa thấy bọn hắn tới?"

Nghe nhắc tới Hỏa bộ lạc, lão Vu vốn đang chăm chú cũng không khỏi dừng tay. Chỉ thấy lão ngẩng mặt lên, đôi mắt nheo nheo lại trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.

" Có lẽ tuyết vẫn chưa ngừng làm bọn hắn bị chậm trễ, nhưng hẳn là cũng không lâu nữa. Đồ đạc cần thiết đã chuẩn bị xong chưa? Đừng để bọn hắn kiếm chuyện bắt bẻ, không có lợi gì cho chúng ta cả."

Nghe lời lão Vu, vị thủ lĩnh Muối bộ như nhớ lại chuyện gì đó trước đây, làm hắn không nhịn được có chút nghiêm cẩn.

"Đã chuẩn bị xong! Muối cùng thú hai chân đã đủ so với mọi năm. Năm nay có đám người của Bạch bộ bù vào nên chúng ta không cần lấy từ Muối bộ."

"Tốt! Thú hai chân không nói, về muối thì hãy dùng số muối thu được từ Bạch bộ đi." Lão Vu cất giọng phân phó.

"Số muối đó là muối từ Viêm bộ, khác hẳn với muối của chúng ta trước đó, Hỏa bộ lạc có hỏi thì phải làm sao?"

"Ngu ngốc! Số muối đó trắng hơn, lại không có vị đắng, lấy nó sẽ đổi được nhiều thứ hơn. Còn nếu bọn hắn hỏi thì chỉ cần nói chúng ta mới làm ra là được."

"Vậy nếu như bọn hắn muốn nhiều hơn? Chúng ta cũng chỉ có vài túi."



Lão Vu già không nhịn được mà lườm tên thủ lĩnh. Ánh mắt hãm sâu hằn lên nét thâm độc khiến người ngồi đối diện không tự chủ được rùng mình.

" Ít thì không biết đi lấy thêm à. Viêm bộ ở đó muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Điều này còn cần ta dạy ngươi sao?"

Thủ lĩnh Muối bộ nghe vậy liền tỉnh ngộ. Nở một nụ cười lấy lòng khiến ba vết sẹo cắt ngang mặt giật giật trông hết sức quái dị.

"Cút ra ngoài, không phải cái tên mới thu nạp từ Bạch bộ biết vị trí của Viêm bộ sao. Tìm hắn hỏi cho kĩ, lần trước Căn theo dõi Viêm bộ hẳn là đã bị bọn nó g·iết rồi. Bây giờ chỉ có tên kia là quen thuộc, các ngươi cũng chuẩn bị dần đi. Qua mùa đông dẫn một nhóm người qua đó, có lẽ cũng chẳng cần phải chiến đấu mà chỉ cần đi nhặt xác thôi."

Nghe thấy lão Vu có chút nóng giận chửi mắng, Khô cũng không dám cãi lại mà chỉ cười lấy lòng rồi lui ra ngoài.

.........

Không ngoài Vu Muối tính trước, qua vài ngày sau quả thật cách Muối bộ không xa, một nhóm người cuốn kín lấy da thú, tay cầm v·ũ k·hí, trên lưng đang đeo vài thứ gì đó đang tiến đến. Xem hướng đi thì hẳn mục tiêu là Muối bộ, rõ ràng đám người này là Hỏa bộ lạc mà hai người Vu Muối cùng Khô đã nhắc đến trước đó.

"Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng đến nơi, mấy ngày qua khiến tao sắp mệt mỏi c·hết rồi."

Chỉ thấy trong đám, một người bực dọc lên tiếng.

"Im đi! Cả đoạn đường chỉ ngươi là nói nhiều. Không mang được muối cùng thú hai chân về thì để xem Vu và Thần tử g·iết ngươi thế nào." Một người khác có vẻ là người dẫn đầu lên tiếng mắng.

Nghe thấy Vu cùng Thần tử làm tên kia vốn đang còn hung hăng, lập tức như nghe thấy điều gì đáng sợ lắm liền co rụt lại. Giọng nói vốn hậm hực cũng trở lên lí nhí.



"Ta chỉ có chút tức giận thôi, chứ chuyện Vu cùng Thần tử giao ta sao dám quên. Chỉ là cái mùa đông c·hết tiệt, không hiểu sao năm nay lại lạnh, lại kéo dài đến vậy. Làm ngay cả chúng ta cũng không đủ đồ ăn, g·iết bao nhiêu thú hai chân cũng không đủ."

Tên cầm đầu nghe thế thì có vẻ như cũng nhận đồng.

"Hừ, chuyện đó không cần ngươi lo, lần này mang theo thần vật mà Thần tử tạo ra, phải đổi lấy càng nhiều muối cùng thú hai chân càng tốt." Nói đoạn tay vỗ vỗ vào cái túi đeo sau lưng kiểm tra, như thể đồ vật bên trong hẳn là quý báu lắm.

Tên kia nghe thế lại có vẻ không mấy quan tâm.

"Kể cả không có đồ để trao đổi, Muối bộ bọn hắn lại dám không nghe sao? Một tiểu bộ lạc cũng không tính, hừ!"

Đám người xung quanh nghe vậy dường như cũng đều tỏ vẻ đồng ý. Bọn hắn Hỏa bộ lạc dĩ nhiên là trung cấp bộ lạc, nhân số lên tới vài ngàn người, trong đó thậm chí còn có vài vị cao cấp dũng sĩ, chiến sĩ lại càng nhiều không tả xiết. Với sức mạnh ấy thì có cho Muối bộ thêm vài lá gan nữa cũng không dám phản kháng lại.

Quả thật là như thế, tuy Muối bộ luôn là thế lực bá chủ đối với các bộ lạc lân cận, nhưng nếu so với Hỏa bộ thì thật sự không đáng nhắc đến, nhấc tay có thể diệt đi bất cứ lúc nào.

Nếu không phải Hỏa bộ còn cần số lớn muối từ Muối bộ, thì có lẽ Muối bộ đã cùng với các bộ lạc xung quanh bị Hỏa bộ thôn tính từ đời nào.

Câu được câu không, thi thoảng xen lẫn bên trong là những tiếng phàn nàn, chửi rủa. Một lúc lâu sau đó, đoàn người này cuối cùng cũng nhìn thấy quang cảnh có chút hoang tàn của Muối bộ hiện ra trước mắt.

Tất cả đều có chút nhíu mày nhìn về phía trước. Quả nhiên, Muối bộ trôi qua cũng không dễ dàng gì, mùa đông năm nay thực sự như đang bòn rút lấy từng giọt sự sống trên cái cõi man hoang mông muội này.

Cảm thán thì cảm thán như thế, Muối bộ ra sao thì liên quan chó gì đến bọn hắn. Bọn hắn chỉ cần lấy đủ muối, đủ thú hai chân, còn chuyện Muối bộ kiếm đâu ra những thứ ấy không phải việc bọn hắn muốn quan tâm.

Cùng lắm thì lấy người của Muối bộ bù vào, dù sao Hỏa bộ cũng chả quan tâm số thú hai chân mang về được lấy từ đâu. Thịt ở chỗ quái nào chả là thịt, có thể điền đầy cái bụng thì quan tâm nguồn gốc đến từ đâu cũng có tác dụng gì.

==> Sắp xuất hiện tân kịch tình. Chạy Doanh số cho tác nào mn. :))