Chương 87: Thiếu Lương
Thất hồn lạc phách đi ra khỏi căn nhà. Từng câu nói của Trần Huyền như ghim thẳng vào người làm Trư có chút không biết phải như thế nào.
Thạch đi bên cạnh có chút hiểu cách làm của Trần Huyền. Thôi thì kẻ ác đã có, người tốt cũng nên xuất hiện, kẻo cái tên đầu đất này nghĩ quẩn lại không hay.
"Trư, nghe ta nói. Huyền nói thế cũng chỉ tốt cho ngươi, không muốn ngươi không công chịu c·hết một cách vô ích."
"Nhưng hiện tại ta chỉ muốn báo thù! Cứ nghĩ tới hình ảnh tộc nhân bị tàn sát là lòng ta không thế nào yên ổn được."
"Báo thù, lúc nào cũng báo thù. Ngươi lấy gì báo? Bằng vào một mình ngươi đánh cả nghìn người Muối bộ. Ngươi bị điên hay bị ngu."
Nói thật thì Trư cũng không biết mình sẽ báo thù bằng cách nào. Nhưng nếu không làm thì lòng hắn thực sự không yên lòng được. Hắn cảm giác tất cả kết quả hiện tại đều là do bản thân mà ra, cho nên cảm giác tội lỗi chưa bao giờ vơi đi chút nào, thậm chí còn càng ngày càng nặng nề đè nặng bên trong hắn.
"Ngươi cũng không muốn những tộc nhân may mắn còn lại kia cũng sẽ đi theo ngươi chứ. Huyền là người nói được làm được, đừng ôm may mắn trong lòng. Ta cũng không ngại nói cho ngươi, Muối bộ sớm muộn gì Viêm bộ chúng ta cũng đánh. Chi bằng ngươi chờ đợi một thời gian, đến lúc đó sẽ có sức mạnh của cả Viêm bộ cho ngươi mượn. Khi ấy ngươi muốn báo thù cũng dễ dàng hơn, bây giờ một mình ngươi thì làm được gì."
Nói đến đây coi như cũng đã hết nước hết cái, Thạch liền dẫn Trư đến nơi tộc nhân Bạch bộ đang ở lại.
Sau đó Thạch liền quay đi. Bộ lạc còn rất nhiều chuyện cần hắn đi làm. Đối với Trư, Thạch coi như đã làm hết trách nhiệm, quyết định thế nào thì đành phó mặc vậy. Đương nhiên Thạch tin tưởng rằng Trư sẽ không đưa ra một lựa chọn ngu ngốc.
Khúc nhạc dạo qua đi, suy cho cùng thì Trư cũng không dám mạo hiểm mạng sống của tộc nhân. Bạch bộ vốn chỉ còn nhiêu đó người, nếu mà c·hết hết thì trên thế giới này liệu còn ai nhớ đến đã từng có một bộ lạc nhỏ bé như vậy.
Từ lúc Trư bằng lòng gia nhập vào Viêm bộ đã qua thêm được một tuần. Mùa đông khắc nghiệt chưa có dấu hiệu gì là dừng lại, lần lượt có thêm từng nhóm người nhỏ lẻ bắt đầu không chịu nổi mà tìm nơi nương tựa.
Khổ nỗi khu vực quanh đây vốn có năm bộ lạc thì hiện tại chỉ còn lại hai là Viêm bộ cùng Muối bộ. Các bộ lạc khác không phải là quá xa thì cũng đều là đầm rồng hang hổ, đưa thân đến đó thì cũng chả khác gì tăng thêm khẩu phần cho bọn họ.
Muối bộ lạc tuy mang tiếng mạnh mẽ nhất vùng, nhưng tiếng xấu thì cũng vang xa không kém. Chuyện gia nhập vào rồi bất thình lình bị đem ra làm lương thực tại đây cũng không phải chưa từng xảy ra.
Bởi thế Viêm bộ vốn mang tiếng hiền lành dĩ nhiên trở thành lựa chọn hàng đầu của những kẻ lang thang không nơi cư ngụ.
Chuyện này dĩ nhiên Trần Huyền cầu còn chẳng được. Hắn còn đang đau đầu làm cách nào để tăng thêm nhân khẩu. Ai mà ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn đến vậy.
Chỉ cần là người, Trần Huyền ai đến cũng không từ chối. Thành ra thời gian dần qua đi, hiện tại Viêm bộ đã có nhân khẩu lên đến hơn một nghìn người.
Nếu không so sánh về số dũng sĩ thì thậm chí Viêm bộ bây giờ quy mô còn lớn hơn cả Muối bộ. Ai cũng không ngờ đến cái bộ lạc nửa c·hết nửa sống, chỉ trong thời gian không đến nửa năm dưới sự dẫn dắt của Trần Huyền lại biến đến bất đồng như vậy.
Đông người thì có cái hay của đông người, đó là sức lao động được tăng lên hết sức rõ rệt, nhưng các hệ lụy kéo theo cũng không phải là ít.
Các nhu cầu cuộc sống thiết yếu ban đầu vốn được chuẩn bị đầy đủ, thì nay bắt đầu trở nên căng thẳng hơn.
Đặc biệt là vấn đề ăn ở trở nên ngày một bức thiết. Ngoài Trần Huyền còn có vẻ vẫn trấn định ở ngoài, thì các cao tầng khác của Viêm bộ đã càng ngày càng bất an, xao động.
Nhất là lão Vu Viêm cùng Thạch là hai người có vẻ vội vàng hơn cả. Những người khác bao gồm Nha, Vu Thụ cùng với đám Dũng sĩ thì tuy cũng có chút nôn nóng, nhưng từ sự tin tưởng vào Trần Huyền thì cũng chưa có biểu hiện gì quá lớn.
Việc nơi ở cho đám người mới đến, ngoài hang động đã chật cứng ra thì bên ngoài Trần Huyền cũng đã cho dựng lên một số lều da thú cùng nhà băng.
Không sai! Chính là nhà làm từ băng. Ban đầu khi Trần Huyền cho xây dựng thì cả đám đều nhìn Trần Huyền với ánh mắt khác lạ.
Bọn hắn là muốn nơi ở chứ không phải nơi ướp xác. Trời bên ngoài đã đủ lạnh cắt da cắt thịt rồi mà bây giờ thủ lĩnh còn bắt bọn hắn vùi mình vào trong tuyết. Đây xác định là coi bọn hắn thành thịt đông lạnh chứ còn gì nữa. Chuyện lần này cũng làm đám người lang thang có chút lo sợ, không biết quyết định đến đây của mình là đúng hay sai nữa.
Cho đến khi Trần Huyền đích thân lấy mình ra thử nghiệm, một đêm chui trong nhà băng sáng hôm sau hắn vẫn khỏe re bò ra ngoài thì đám người mới há mồm kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra. Cuối cùng bọn hắn đành quy cho việc Trần Huyền được Thần linh trợ giúp nên mới có điều thần kỳ như vậy.
Vốn dĩ làm quái gì có thần linh nào ở đây. Nguyên lý tuần hoàn nhiệt thì đến học sinh cấp 2 ở kiếp trước ai mà chả biết. Nhưng nghĩ đến việc đám người não cơ bắp ở thời đại này thì Trần Huyền cũng lười giải thích. Chỉ có Nha cùng hai vị Vu là miễn miễn cưỡng cưỡng có thể lí giải điều Trần Huyền nói. Mà càng hiểu nhiều thì ba người lại càng cảm thấy Trần Huyền rất thần kỳ.
Chuyện này mới giải quyết xong thì chuyện khác lại kéo đến.
Nếu như chuyện nơi ở có thể tận dụng điều kiện sẵn có để ứng đối thì có một chuyện thực sự bức thiết hơn.
Đó chính là Viêm bộ đã thiếu lương!
Không sai!
Tuy là trước đó số lượng đồ ăn Viêm bộ tích trữ không phải là ít. Nhưng không ai nghĩ tới Viêm bộ lại biến đến nhiều người như vậy.
Số đồ ăn dự tính đủ cho hơn năm trăm người sống an nhàn qua mùa đông thì nay lại phải cung ứng cho hơn ngàn người, hơn nữa Trần Huyền cũng không để cho bọn hắn tiết kiệm. Ngày qua ngày, số lượng tồn kho càng vơi đi. Thông tin này truyền ra ngoài làm tất cả bắt đầu lo nghĩ. Không khí Viêm bộ cũng dần trở nên xao động bất an.
Vốn Trần Huyền đã trấn an chuyện đồ ăn không cần phải lo, nhưng ngoài Nha là người biết chuyện ra thì dường như mọi người đều không tin tưởng lắm.
Thủ lĩnh có thể làm ra nhà tuyết, nhưng ít nhất cũng là do có sẵn tuyết cho thủ lĩnh làm. Nhưng đồ ăn lại không thể đột nhiên biến ra vô lí như thế được a. Hầu như ai cũng đều mang suy nghĩ đó trong đầu.
Trong đêm, tại nơi ở của Trần Huyền lúc này đã tụ tập đầy đủ cao tầng của Viêm bộ. Ngay cả Vu Thụ cùng Trư lúc này cũng đang yên lặng ngồi một chỗ. Tất cả đều chờ đợi, không ai biết Thủ lĩnh có chuyện gì mà lại tập trung mọi người đông đủ đến vậy.
Thấy không khí có hơi chút kiềm nén, Trần Huyền không nhịn được mà mỉm cười.
"Sao vậy? Chỉ là tập trung thông thường thôi. Không cần căng thẳng như thế làm gì."
"Chỉ là gần đây ta nghe được trong bộ lạc xuất hiện một số lời nói. Cho nên hôm nay mới tụ tập mọi người lại để xem xét cụ thể thôi."
Nghe Trần Huyền nói vậy, hầu như tại đây ai cũng hiểu chuyện Trần Huyền đang nhắc tới là gì. Hiện nay ngoài chuyện đồ ăn ra thì có chuyện gì khác đáng để nói nữa đâu.
Vu Viêm là người đầu tiên đứng ra nói chuyện.
"Thủ lĩnh, vốn trước đó ta cũng không quá đồng ý việc Viêm bộ một lúc tiếp nhận quá nhiều người như vậy. Nhưng do Thủ lĩnh đã quyết nên ta cũng không nhiều lời. Nhưng đến nay thực sự số đồ ăn còn lại không bao nhiêu. Ta tính sơ qua thì dù có giảm đến mức tối đa, thì nửa tháng là thời gian chúng ta còn có thể cầm cự được. Nhưng mùa đông năm nay có chút ra ngoài dự tính của ta. Theo tính toán trước đó thì đến bây giờ mùa đông hẳn là đã bắt đầu kết thúc mới đúng. Nhưng nhìn tình hình thì chưa có dấu hiệu gì khả quan cả."
Nghe Vu Viêm trình bày, tất cả mọi người ngồi bên trong đều gật đầu đồng ý. Mùa đông năm nay quả thực vượt ra ngoài dự đoán của tất cả. Dường như khi chưa vắt kiệt đến giọt sống cuối cùng thì nó còn chưa muốn buông tha dừng lại.