Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 86: Uy Hiếp




Chương 86: Uy Hiếp

Chương 86: Uy Hiếp

Cũng may là chuyến này bọn hắn dự kiến sẽ đón cả Bạch bộ trở lại, cho nên đồ ăn được mang theo khá nhiều. Nay nhân số ít đi so với dự kiến quá nửa, vậy nên Thạch liền để mọi người ăn uống no đủ thoải mái. Bởi về đến Viêm bộ thì còn số lớn đồ ăn, nên trên đường trở lại có ăn hết số đồ mang theo cũng chả sao. Ngược lại mọi người còn giảm được trọng lượng cần mang vác.

Trên đường trở lại Viêm bộ cũng không xảy ra chuyện gì đột phát. Có cũng chỉ là mấy lần gặp phải vài cuộc tập kích của mấy con thú đói quá mà liều lĩnh đi săn. Kết quả thì không cần nói cũng biết, đối mặt với một dũng sĩ cao cấp cùng hai người trung cấp. Kết cục của mấy con thú kia không cần nghĩ cũng biết, đâu có gì khác ngoài việc ngoan ngoãn chui vào trong nồi để bổ sung thể lực cho đám người.

Cũng có mấy người do không cẩn thận mà bị quáng tuyết, dẫn tới tạm thời không nhìn thấy gì, phải nằm trên xe trượt tuyết để người khác kéo. Ngoài chuyện đó ra thì tất cả coi như yên ổn mà đi về tới đích.

......

Những người phụ trách việc canh gác tại Viêm bộ đã sớm nhìn thấy đám người quay trở lại mà đi báo cáo cho Trần Huyền.

Nghe tin, sự mong ngóng bấy lâu đã quay trở lại, Trần Huyền liền hứng khởi ra tận cổng thành để đón người.

Tuy nhiên, khi khoảng cách càng gần. Nhìn thấy số người có chút không đúng lắm so với dự kiến làm Trần Huyền hơi cau mày. Không lẽ Trư đổi ý giữa chừng, chỉ mang người đến trao đổi.

Khoảng cách không xa, chỉ một thoáng hai bên đã gặp nhau ngay dưới cổng thành.

"Trư thủ lĩnh, mừng ngươi quay trở lại. Trên đường có gặp vấn đề gì không?" Trần Huyền mỉm cười giơ tay.

Nghe vậy Trư chỉ lắc đầu không đáp. Thấy Trần Huyền có vẻ như nghi ngờ, Thạch mới dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.



Biết đã có chuyện, Trần Huyền cũng tạm thời đè xuống nghi hoặc mà dẫn tất cả đi vào trong.

Cầu treo được kéo lên, kéo theo ánh mắt có chút hoảng hốt của đám người Bạch bộ. Càng đi vào bên trong, tộc nhân Bạch bộ càng phát ra sự ngạc nhiên trầm trồ. Rất nhiều thứ bọn hắn chưa từng được thấy xuất hiện trước tầm mắt. Dần dần mọi thứ như trùng khớp với những gì bọn hắn được nghe kể. Nhưng nhìn thấy tận mắt, lại thêm so sánh với mấy cái thứ ngổn ngang ở Bạch bộ khi trước. Sự đối lập lớn đến không tưởng khiến đám người Bạch bộ mắt chữ A mồm chữ O, cả đám đúng như kiểu nhà quê lên tỉnh.

Tộc nhân Viêm bộ thấy cảnh này liền không tự chủ được mà hếch mặt lên, một cảm giác rạo rực, dễ chịu xuất hiện trong lòng, có thế nào cũng không vung đi được.

Không biết phát tiết cái cảm giác ấy vào đâu, thế là bọn hắn liền bộc phát vào việc đang làm. Ai đang luyện tập thì hô càng to hơn, ai đang có công việc thì cũng làm nhiệt tình hơn. Cả đám như được đánh máu gà, trông thực có chút khó mà diễn tả.

Sau khi để Trùng đưa những người kia đi sắp xếp lại. Trần Huyền cùng Thạch và Trư theo nhau vào bên trong nhà. Sau khi đã an vị trên chiếc giường ấm áp, Thạch liền kể lại mọi chuyện đã xảy ra khoảng thời gian trước đó.

Hiểu hết tiền căn hậu quả, Trần Huyền cũng có chút tức giận.

Nói thật lòng thì Trần Huyền không tức giận trước tội ác Muối bộ lạc gây ra. Hắn hiểu chuyện đó quả thực rất bình thường ở cái chốn này.

Nhưng nó không thay đổi được việc Muối bộ đã trực tiếp gây ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Vốn Bạch bộ có nhân khẩu trên trăm người sẽ là một sự bổ sung đầy chất lượng, nhưng cuối cùng lại chỉ còn lại chưa tới một nửa. Tuy rằng đa phần những người còn lại đều là người trưởng thành, nhưng thực tâm mà nói Trần Huyền vẫn muốn ưu tiên trẻ vị thành niên hơn.

Người đã trưởng thành có cái tốt đó là sức lao động sẵn có, nhưng thế giới quan của bọn hắn hầu như đã được định hình. Không như những người chưa thành niên, chỉ cần bồi dưỡng đúng cách, sự trung thành của chúng đối với Viêm bộ mới là thứ Trần Huyền cần. Nhất là những đứa trẻ ấy còn có khả năng trở thành dũng sĩ, nếu đem so sánh thì một dũng sĩ sinh ra có thể đem so cân lượng với cả mấy chục người bình thường.

Nghĩ là như thế, nhưng chuyện đã xảy ra cũng không thay đổi được. Chỉ là sự chán ghét của Trần Huyền với Muối bộ càng lúc càng lớn mà thôi.

"Trư thủ lĩnh, chuyện đã xảy ra ngươi cũng đừng quá thương tâm. Từ giờ tộc nhân của ngươi cũng sẽ là tộc nhân của ta. Chỉ cần ta ăn no thì sẽ đảm bảo bọn hắn không bị đói. Yên tâm đi!"



Nghe Trần Huyền nói làm Trư có chút nhẹ nhõm phần nào. Trước đó hắn quả thực lo lắng cho tương lai tộc nhân của mình. Nay được sự khẳng định của Trần Huyền làm hắn trút đi được lo lắng cuối cùng mà yên tâm đi báo thù. Còn về thật hay giả thì Trư quả thật không nghĩ, bởi tuy số lần tiếp xúc không quá nhiều, nhưng Trư luôn tin tưởng Trần Huyền là người nói được làm được.

"Cảm ơn Thủ lĩnh đã chấp nhận, từ nay bọn hắn sẽ ở lại đây. Chỉ cần có cái ăn, thủ lĩnh liền để bọn hắn làm việc gì cũng được. Ta luôn tin tưởng người, Huyền thủ lĩnh."

"Chuyện này ngươi không cần phải lo, chỉ cần bọn hắn nghe lời ta sẽ không để bọn hắn chịu thiệt. Chưa kể có một dũng sĩ trung cấp như ngươi gia nhập vào, Viêm bộ lạc sẽ càng mạnh mẽ hơn." Trần Huyền cũng vui vẻ đáp lời.

Chỉ thấy Trư có chút ngần ngừ, làm Trần Huyền có chút không hiểu.

"Cảm ơn người coi trọng ta. Nhưng có lỗi, ta không thể gia nhập vào Viêm bộ lạc được!" Trư cúi đầu, không dám nhìn thẳng Trần Huyền.

"Sao? Không gia nhập Viêm bộ thì ngươi sẽ đi đâu?" Trần Huyền có chút cất cao giọng.

"Là một thủ lĩnh mà không thể bảo vệ được bộ lạc. Bạch bộ tan nát dưới tay ta, ta thực sự không còn cần phải sống trên đời nữa. Nếu không phải cần sống để báo thù, ta liền đ·ã c·hết để đền tội với Vu cùng những thủ lĩnh đ·ã c·hết của Bạch bộ."

Nghe lời Trư nói làm Trần Huyền trầm mặt xuống, ánh mắt hắn nheo lại như không vừa lòng. Thạch bên cạnh nhìn Trần Huyền như thế cũng có chút đồng cảm. Trước đó Thạch cũng liền trải qua cảm giác tương tự. Cái tên Trư này quả thật cứng đầu hết thuốc chữa, hệt như tảng đá trong nhà xí, vừa thúi vừa cứng. Mong sao Trần Huyền nghĩ ra cách để cái tên này thay đổi chủ ý, một dũng sĩ trung cấp thực sự là một sức mạnh không thể bỏ qua được.

Không tiếp tục để ý đến Trư. Trần Huyền quay qua nói chuyện với Thạch.

"Lần này Bạch bộ còn bao nhiêu người? "

Thạch hơi chút suy nghĩ rồi đáp:



"Bốn mươi người, cả nam và nữ."

"Vậy sao! Bốn mươi người này đối với một dũng sĩ trung cấp. Giữa cả hai mà chỉ được chọn một, cha sẽ chọn bên nào?" Trần Huyền tiếp tục hỏi.

"Tất nhiên là chọn dũng sĩ, nhiều người hơn cũng không so sánh được." Thạch không chút do dự trả lời.

"Tốt! Vậy bây giờ, Trư thủ lĩnh..." Trần Huyền nghẹo đầu mỉm cười nhìn Trư, chỉ là nụ cười này có phần lạnh lùng.

"Ngươi sống, những người kia sống. Ngươi c·hết, ta để tất cả chôn cùng ngươi. Thế nào? Câu trả lời của ngươi là gì?"

Có chút rùng mình, không thể tin nhìn Trần Huyền, Trư lắp bắp:

"Huyền thủ lĩnh, không thể!"

"Có chuyện gì không thể. Ngươi đi c·hết, ta mắc mớ gì phải nuôi tộc nhân của ngươi. Đồ ăn của ta cũng không thừa nhiều đến vậy."

"Nhưng bọn hắn có thể làm việc cho Viêm bộ!" Trư có chút vội vàng.

"Làm việc? Giữa mùa đông thế này có thể làm việc gì. Ta phải nuôi không công bọn hắn cả mùa đông hay sao? Trư thủ lĩnh, ngươi nên nhớ! Sức mạnh dũng sĩ của ngươi là thứ duy nhất có thể đảm bảo cho sự sống của bọn hắn. Nếu không, ta cũng không ngại để Bạch bộ hoàn hoàn chỉnh chỉnh đi gặp thần linh cùng với ngươi đâu."

"Ta phải nhắc cho ngươi nhớ. Ta không phải người tốt, cũng chưa từng nghĩ bản thân mình là người tốt lành gì. Vậy nên đừng ôm hi vọng vô ích. Lựa chọn đã cho ngươi, ngày mai ta muốn một câu trả lời có thể khiến ta hài lòng."

"Cha, đưa hắn ra ngoài đi. Ngày mai nếu hắn đồng ý gia nhập Viêm bộ thì đem tới gặp ta. Nếu không thì tiễn tất cả lên đường, Viêm bộ cũng không phải nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi."

Câu cuối cùng Trần Huyền nói như thể cố ý để cho Trư nghe thấy vậy. Nói thật hắn cũng không muốn làm tuyệt đến thế. Nhưng hết cách, không làm vậy thì hắn chắc chắn tên cứng đầu kia sẽ lao đi chịu c·hết.

Thôi thì ác nhân làm trước, thiện nhân đi sau vậy!