Chương 88: Đục Băng Bắt Cá
Bình tâm nhìn mọi người nói qua nói lại, Trần Huyền vẫn không có vẻ gì là vội vàng. Ngoài Trần Huyền ra thì Nha cũng giống vậy, cũng dường như không chút lo lắng gì về chuyện này.
Thấy đã không sai biệt lắm, Trần Huyền liền giơ tay ra hiệu mọi người im lặng.
"Nha, đi lấy thứ đó đến đây!"
Hơi ngại ngùng nhìn qua Nha đang quan sát bản thân từ đầu đến giờ, Trần Huyền nhẹ giọng.
Thấy được gọi bất ngờ, Nha có chút đỏ mặt vì b·ị b·ắt quả tang tội mê trai của mình. Cô nhóc liền bật dậy chạy vội ra ngoài trước ánh mắt có chút trợn lên của mọi người.
Một lát sau, Nha quay trở lại, trên tay còn ôm lấy một chiếc gùi.
Đem đến gần đống lửa, Nha mở chiếc gùi ra dưới ánh mắt tò mò của đám người.
Bên trong chiếc gùi Nha mang đến đang nằm số lớn cá đã bị đông lạnh cứng lại. Tuy vậy ai cũng biết đây là cá tươi mới bắt được chứ không phải cá khô sẵn có.
Một cảm giác không hiểu xuất hiện trong đầu tất cả mọi người đang ngồi ở đây. Không ai biết số cá này ở đâu mà ra, bởi tất cả sông suối hiện tại đều đã đóng băng rắn chắc. Việc bắt cá, đối với mọi người đều đã coi là chuyện không thể.
Tất cả ánh mắt tò mò, thêm cả nghi hoặc đổ dồn vào Trần Huyền, người thủ lĩnh vẫn luôn mỉm cười từ đầu đến cuối.
"Thủ lĩnh, những con cá này?"
"Không sai, đây đều là cá mới bắt lên được trong ngày hôm nay." Trần Huyền khẳng định nghi hoặc của đám người.
Nhận thấy cả đám vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu, Trần Huyền liền để Nha giải thích chuyện xảy ra.
Có chút ngại ngùng vì bị mọi người tập trung vào bản thân, dưới sự cổ vũ của Trần Huyền, Nha cuối cùng cũng cố lấy bình tĩnh cất tiếng.
"Chuyện này cần phải nói từ khi mọi người đến Muối bộ. Trước lúc lên đường, Huyền có dặn dò ta ở lại dùng cây đóng xuống sông thành những vòng tròn. Ban đầu ta có chút không hiểu làm như vậy để làm gì. Nhưng khi sông bắt đầu đóng băng, chỗ những cái cây ấy được dọn dẹp thường xuyên nên băng không đóng dầy như những chỗ khác. Mỗi ngày chỉ cần người đến là có thể dễ dàng đục xuyên qua để lấy nước cho mọi việc cần dùng. Vốn ban đầu ta suy nghĩ nó chỉ có tác dụng như vậy. Nhưng sáng hôm nay, Trần Huyền để ta cùng Mộc đến nhổ hết số cọc gỗ ấy lên. Không ngờ tới sau khi cọc gỗ được rút lên thì chỗ mặt băng không bị đông cứng ấy xuất hiện rất nhiều cá, rất nhiều, nhiều đến mức chúng chen chúc nhau ngoi lên mặt nước. Ta cùng Mộc chỉ cần đơn giản lấy lao đâm xuống là có thể dễ dàng bắt chúng lên. Thậm chí còn có những con nhảy từ dưới mặt nước lên trên bờ, ta chỉ cần đứng đó nhặt là được."
Nghe Nha nói làm mọi người có chút ù ù cạc cạc. Chuyện nước được lấy từ bên ngoài về thì mọi người đều đã biết trước đó. Nhưng cái gì mà cá ngoi lên mặt nước, quá đáng hơn là còn có cả cá tự nguyện dâng hiến mà nhảy lên bờ là chuyện quái quỷ gì.
Thấy mọi người vẫn chưa hiểu, Trần Huyền liền lên tiếng giải thích.
Cá vốn giống con người, cũng cần phải thở để sống. Tuy nhiên khi mặt nước bắt đầu đóng băng, lượng khí thở dưới nước vẫn tạm thời đủ để cung cấp cho bọn chúng hô hấp. Thời gian dần qua, mặt băng càng ngày càng dầy, lượng dưỡng khí dưới nước dần ít đi. Lũ cá sẽ không tự chủ được mà dần nổi lên mặt nước để tìm đến những lỗ thủng. Năm nay mùa đông lạnh hơn rất nhiều so với mọi năm. cho nên hầu như bề mặt bị đóng băng tuyệt đối.
Cả con sông dường như chỉ còn lại những cái hố nước được Nha làm từ trước đó. Bởi vì liên tục được khơi thông cho nên hàm lượng dưỡng khí ở xung quanh đó cao hơn những khu vực khác. Lũ cá sẽ không tự chủ được mà tập trung lại xung quanh đây.
Nhưng do bị những cây cọc gỗ đóng kín, chúng chỉ có thể hoạt động xung quanh. Nay số cọc gỗ này được rút ra, không còn rào cản nên hầu như tất cả đều tranh nhau ngoi lên mặt nước. Đó chính là vì sao lại có nhiều cá đến vậy. Lượng cá tập trung lại quá dày dẫn đến một số không chịu được mà nhảy vọt lên, thành ra mới có chuyện Nha nói ban nãy.
Qua một loạt giải thích của Trần Huyền, thì dường như đám người cũng dần dần sáng tỏ. Tuy có những từ mà không ai hiểu, nhưng về cơ bản mọi người cũng có thể lí giải phần nào. Tới đây mọi người mới hiểu tại sao thủ lĩnh lại vẫn bình tâm như thế, thì ra là đã có chuẩn bị từ trước.
Nhưng đến đây, một ý nghĩ lại không tự chủ bật ra trong đầu mọi người. Đó là nếu đã có cách làm như thế, thì tại sao Thủ lĩnh lại không cho bắt cá ngay từ đầu mà phải đợi đến khi tình hình trở nên căng thẳng thế này.
Không nhịn được mà đem chuyện này ra hỏi thăm, thì được Trần Huyền trả lời là muốn để thử lòng đám người xem trong tình huống ngặt nghèo mọi người sẽ làm thế nào. Bởi vì Viêm bộ một lúc tiếp nhận quá nhiều người, tuy tạm thời an ổn nhưng nhân tâm là thứ khó dò nhất, vậy cho nên có biện pháp thì vẫn tốt hơn là không.
Mọi nghi vấn được giải khai làm cả đám ai cũng nhìn Trần Huyền đầy kính phục. Quả không hổ là Thủ lĩnh, mọi chuyện đều tính toán tường tận chi ly như thế. Nghe lời thủ lĩnh quả thật không sai tí nào.
Ai ai cũng trầm trồ mà không biết vị Thủ lĩnh tuyệt vời ấy lại đang đỏ hết cả mặt mũi vì ngượng ngùng.
Nếu để mọi người biết lí do ban nãy chỉ là Trần Huyền bịa ra để đem chống chế cho việc thực tế là hắn quên mất thì không biết mọi người sẽ nghĩ thế nào.
Đúng vậy! Làm quái gì có lí do gì thâm sâu như thế. Việc đến bây giờ mới đem cách bắt cá này ra chỉ đơn giản là do Trần Huyền hắn quên mất mà thôi.
Cũng không phải là do hắn vô tâm vô ý hay gì. Mà bởi thời gian gần đây hắn đang quá tập trung trong phòng nghiên cứu của mình.
Không sai, chính là phòng nghiên cứu.
Ở đó hắn và Nha, Mộc cùng Nham người mới gia nhập từ Bạch bộ đang tiến hành làm ra vài thứ khá hay ho. Do gần đây bắt đầu có thành quả nên Trần Huyền hầu như cả ngày đều ngâm mình trong đó. Mọi người cũng khá tò mò về chuyện ở đây, nhưng do Trần Huyền đã cấm chỉ bất kì ai tiến đến, nên mọi thứ ở bên trong vẫn đang là bí mật với mọi người.
Chuyện phòng nghiên cứu để sau hãy nói. Trước mắt thì chuyện bắt cá là ưu tiên hàng đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, trừ những người vẫn đang luyện tập cùng có công việc vẫn ở lại, thì những người khác bao gồm tất cả cao tầng của Viêm bộ đều đã có mặt tại bờ sông.
Toàn bộ mặt sông đều đóng băng dầy cục, rắn chắc cho nên mọi người đều đi lại rất yên tâm trên đó.
Chỉ thấy trên mặt băng trống trải là hơn chục phần cọc gỗ nằm nổi bật trên đó, trông giống như những miệng giếng đào trên băng vậy. Đây là số hố nước mà Nha đã làm từ trước, tất cả đều có đường kính hơn một mét được quây lại bởi mấy chục cây cọc gỗ. Phần bên trong vòng cọc tuy rằng cũng đóng băng, nhưng mắt thường cũng có thể thấy phần băng ở đây mỏng hơn rất nhiều so với xung quanh.
Ra lệnh cho người phá đi lớp băng mỏng bên trong, sau đó số cọc gỗ được rút lên để qua bên cạnh. Mọi người đều tò mò đứng xích xung quanh lại quan sát.
Một lát sau, từ dưới mặt nước xuất hiện số lớn cá to cá nhỏ chen nhau ngoi lên đớp khí. Số lượng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc hơn một mét nước đã chật cứng nào cá là cá. Có thể nói chỉ cần thò tay xuống nắm bừa là có thể bắt được một con. Do cá quá nhiều, đã có một số không chịu được chật trội mà bắt đầu bật lên. Đám người xung quanh giật mình tránh ra, con cá nhảy ra khỏi mặt nước đập mình loạn xạ trên mặt băng. Chả mấy chốc đã bị người đập cho c·hết ngắc ngoải, quang vinh nằm im một chỗ.
Chứng kiến cảnh tượng như kì tích, chả biết bắt đầu từ người nào, cả đám bắt đầu hò hét nhảy múa loạn xị trên mặt băng.
Đám người trâu bò này nhảy quá mức sung làm Trần Huyền cũng có chút sợ hãi mặt băng sẽ không chịu nổi sự tàn phá mà sập bất cứ lúc nào. Cũng may là lớp băng cũng không phải dày một cách bình thường nên chuyện Trần Huyền lo lắng cũng không xảy ra.
==> Dạo này các bạn tiếc hoa hay sao ấy, đừng để hoa héo mọi người ơi!!!!!