Chương 85: Thù Hận
Chương 85: Thù Hận
Nhìn dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ của Trư làm Thạch có chút không biết phải làm thế nào.
Một tay túm lấy cổ áo da thú giật mạnh áp sát vào mặt mình, Thạch nghiến răng"
"Ngu ngốc, ngươi c·hết rồi ai sẽ báo thù cho bọn hắn. Ngươi định để bọn hắn c·hết một cách vô ích hay sao? Ngươi là một thủ lĩnh, không phải rác rưởi...!"
" Báo thù? Ta lấy gì để báo thù. Biết rõ là ai làm, nhưng như vậy thì sao?" Giọng nói của Trư vang lên đầy sự đắng chát.
Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng ám ảnh ấy, Trư đã biết rõ ràng đây là điều ai có thể làm ra. Nhưng chính vì biết rõ mới làm hắn trở nên cuồng bạo trong sự bất lực đến như vậy. Báo thù, sao hắn lại không muốn, nhưng lấy gì để báo. Một dũng sĩ trung cấp như hắn đích thực mạnh mẽ, nhưng đối mặt với Muối bộ khổng lồ thì hắn lại tính là thứ gì.
"Ai nói là không thể, chỉ cần còn sống, mọi thứ đều có khả năng. Bây giờ người cứ thế mà c·hết, đó mới là dập tắt mọi hi vọng."
Nói xong không đợi Trư phản ứng, Thạch đã đem bát canh ấn thẳng vào mồm Trư.
Trong khi cả hai còn đang giằng co qua lại, thì bỗng nghe tiếng Trùng cách đó không xa quát lớn.
" Ai..?"
Vừa dứt lời, Trùng đã lao vọt ra phía ngoài như đuổi theo cái gì đó.
Bất ngờ, cả đám người Viêm bộ liền đứng vụt dậy, nhanh tay tháo cung tên trên lưng rồi đứng thành vòng tròn thủ thế. Phản ứng hết sức nhanh chóng như đã thành phản xạ tự nhiên.
Không lâu sau đó, chỉ thấy Trùng từ trong bóng đêm bước ra, trên tay còn xách một người còn đang liên tục cầu xin.
" Tha mạng, tha mạng... Đừng g·iết ta, đừng g·iết ta!"
Ném người kia xuống đất, Trùng quát lớn.
"Nói, ngươi là ai? Sao lại theo dõi chúng ta."
Người kia có vẻ như quá hoảng sợ mà không trả lời câu hỏi của Trùng mà chỉ liên tục cầu xin trong sự hoảng loạn.
"Mẹ kiếp!"
Chửi thề một câu học được của Huyền thủ lĩnh, Trùng có chút nóng máu giơ lên lao đá định xiên cho tên này một phát.
Đúng lúc Trùng đang định đâm xuống thì một tiếng hét vang lên.
"Dừng. dừng lại! Trùng, dừng lại...."
Chỉ thấy Trư ban nãy vẫn còn đang thờ thẫn mất hồn thì bây giờ lại như điên vừa bò vừa chạy, lao thẳng đến chỗ đám người.
Gạt đám người đang vây xung quanh, bắt lấy tên còn đang liên tục van xin kia, Trư hét lớn.
" Nham, Nham... là ta, là ta, Trư. Sao ngươi lại ở đây, chỉ có ngươi thôi sao, những người khác đâu...!"
Nghe thấy cái tên quen thuộc, người kia lúc này mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Trư, người kia lại càng gào khóc to.
"Thủ lĩnh, thủ lĩnh. Ngươi cuối cùng cũng trở lại!"
"Dừng lại, nói ta nghe, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ có một mình ngươi, những người khác đâu."
Sau khi trải qua một loạt đối thoại của hai người, sự tình cuối cùng cũng được làm rõ ràng.
Sự thể chính là từ lúc Trư xuất phát rời khỏi Bạch bộ được nửa ngày. Trong khi mọi người còn đang trông chờ vào một kết quả tốt, thì Sơn - dũng sĩ còn lại của bộ lạc cũng rời đi. Lấy tiếng là Trư quên mang theo đồ ăn, cần đuổi theo để đưa đồ. Mọi người nghe vậy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng thời gian càng trôi đi, càng không thấy Sơn quay trở lại.
Vài ngày qua đi, khi mọi người nghĩ Sơn đã gặp và đi theo Trư đến Viêm bộ thì Sơn lại trở về. Hắn không những không về một mình mà còn dẫn theo một đám người. Khi các tộc nhân Bạch bộ vui mừng ra chào thì thứ đón nhận bọn họ lại là từng nhát đao tướm máu vung lên không chút lưu tình.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ làm đám người Bạch bộ nháo nhào, toán loạn bỏ chạy. Do số người Sơn mang trở lại cũng không nhiều cho nên có khá nhiều người trong sự hỗn loạn mà chạy thoát. Chỉ là đám người già trẻ con, cùng một số người ốm yếu là đen đủi không tránh khỏi. Sau đó là một tràng tàn sát dã man diễn ra bên trong hang động.
Tiếng gào khóc thảm thiết vang lên át cả đi tiếng gió gào thét giữa không trung. Tuy hết sức phẫn nộ, nhưng những người trốn thoát cũng không dám quay trở lại. Bởi trong những người kia lại bao gồm cả Sơn lại có tới mấy dũng sĩ. Tuy rằng trong lòng rất muốn giải cứu những người b·ị b·ắt lại kia, nhưng ai cũng rõ ràng, nếu có quay lại thì cũng chỉ góp thêm vào đó chứ cũng không có tác dụng gì.
Đám người được tên Sơn kia dẫn về tiếp tục ở lại trong hang thêm hai ngày, trong thời gian này bọn chúng lùng bắt được thêm mấy người xấu số. Thấy như không bắt thêm được ai nữa, bọn người kia mới lôi theo đám người Bạch bộ b·ị b·ắt rời đi.
Sau đó, nhóm người Bạch bộ may mắn chạy thoát mới dần dần tìm được nhau rồi kiếm một chỗ kín đáo để ẩn nấp. Ai cũng muốn ở lại để đợi Trư trở về, bởi là người bình thường bọn hắn nếu không có dũng sĩ bảo vệ thì sẽ chỉ trở thành những bữa ăn di động cho lũ dã thú đói khát. Thời gian mấy ngày, bọn hắn không dám xuất hiện bên ngoài, chỉ là do hôm nay quá đói bụng nên mới phái một người là Nham quay trở lại hang động để dò thám.
Do quá đói, lại vô tình ngửi được mùi thơm khi Viêm bộ nấu ăn. Không chịu nổi nên Nham mới lần mò theo mà tìm được nơi này. Khi nhìn thấy nhóm người ở đây đông đúc, Nham cứ nghĩ là cả hai nhóm là cùng một bọn nên hoảng sợ bỏ chạy. Do hoảng hốt nên gây ra tiếng động làm Trùng chú ý nên mới b·ị b·ắt.
Nghe thấy vẫn còn người sống sót làm Trư như tìm lại được hi vọng sống. Hắn vội vàng gặng hỏi người kia xem nhóm người Bạch bộ còn lại đang ở đâu.
Một lúc lâu sau, Trư cùng Trùng dẫn theo một nhóm tầm ba bốn chục người có nam có nữ quay trở lại.
Thạch cùng nhóm Viêm bộ ở lại đã nấu sẵn mấy nồi canh thịt lớn chờ đợi.
Đám người Bạch bộ đã nhịn đói mấy ngày, nhìn thấy canh thịt thì nào còn suy nghĩ được gì nữa mà túm lại ăn lấy ăn để, mặc kệ có bị phỏng hay không. Thời gian qua bọn hắn quả thực quá khổ sở, tận mắt nhìn thấy bộ lạc bị tàn sát, sau đó lại phải chịu đói chịu rét. Tất cả chỉ chống chịu được nhờ vào niềm tin rằng thủ lĩnh sẽ quay trở lại.
Sau khi ăn uống no đủ, đám người liền quây lại bên đống lửa sưởi ấm vừa trò chuyện câu được câu không.
Trư lúc này cũng đã bình tĩnh hơn nhiều đang đứng cạnh Thạch, cách đám người không xa.
" Bây giờ ngươi tính sao?" Thạch đặt câu hỏi.
"Bạch bộ không còn nữa rồi! Ta sẽ để những người còn lại theo các ngươi trở về gia nhập vào Viêm bộ. Mong sao Huyền thủ lĩnh sẽ đối xử tốt với bọn hắn." Trư bình tĩnh đáp.
"Vậy còn ngươi? Không trở lại Viêm bộ sao?" Thạch khó hiểu hỏi lại.
"Bạch bộ lạc có kẻ phản bội, ta phải tìm thấy rồi lột da uống máu nó!" Trư gằn xuống, giọng nói lạnh lẽo còn buốt giá hơn cái giá rét của mùa đông.
" Một mình ngươi có thể làm được gì? Quay trở lại Viêm bộ đi, Huyền sẽ có cách giúp ngươi." Thạch không nhịn được mà khuyên bảo.
"Ta nợ Viêm bộ quá nhiều. Chỉ cần tộc nhân có thể sống sót, ta có thể báo thù cho những người đ·ã c·hết. Sau đó ta có c·hết thì đã làm sao!"
Nghe Trư nói thế, Thạch liền biết hắn đã quyết tâm. Tuy nhiên, nếu cứ để Trư đi như vậy thì hắn sẽ cầm chắc c·ái c·hết, chưa nói có thể báo được thù hay không.
Để một dũng sĩ đi c·hết một cách vô ích như thế thực sự rất đáng tiếc. Nhất là Bạch bộ bây giờ đã không còn, Trư cũng chỉ có thể gia nhập vào Viêm bộ. Nhân phẩm của Trư thì Thạch lại quá rõ ràng, nói thật Thạch có chút không muốn thả Trư đi dễ dàng như vậy.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng nói thế nào Trư cũng không muốn quay lại Viêm bộ, trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ tới báo thù.
Hết cách, Thạch đánh lấy Trần Huyền ra làm v·ũ k·hí.
"Ta không có cách nào đồng ý việc đem tộc nhân của ngươi về Viêm bộ. Việc này cần ngươi đích thân đi nói với Huyền."
"Huyền thủ lĩnh đã đồng ý chuyện này từ trước, ngươi không cần phải lo."
"Ta không biết việc này. Ngươi vẫn là tự đi thôi, nếu không ta không dám đảm bảo tộc nhân của ngươi sẽ thế nào đâu."
Nói xong câu này Thạch liền quay người bỏ đi. Hắn sợ đứng thêm chút nữa lại không khuyên bảo nổi tên cứng đầu kia.
Có lẽ thực sự lo lắng cho tương lai của tộc nhân. Trư cũng không còn cách nào khác là cùng cả nhóm người bắt đầu quay trở lại Viêm bộ.