Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 84: Thảm Khốc




Chương 84: Thảm Khốc

Chương 84: Thảm Khốc

Đám người Trư cùng Thạch và Trùng bôn ba giữa trời tuyết mất 3 ngày thì cũng đã về tới gần Bạch bộ.

Trên đường gió tuyết gây cản trở khá nhiều, tuy rằng bản thân được giữ ấm rất tốt. Nhưng việc đi lại đường dài trên mặt tuyết dù có công cụ cũng hết sức vất vả.

Cũng may là đồ ăn đủ nhiều cung cấp lại thể lực tiêu hao, cho nên tuy rằng mọi người ai cũng có chút mệt mỏi nhưng cũng không thấy ai có vấn đề gì nghiêm trọng.

Đám người dưới sự dẫn đường của Trư đi thêm một quãng, cuối cùng cũng nhìn thấy hang động nơi Bạch bộ trú ngụ. Tuy nhiên tình huống dường như có gì đó không đúng lắm.

Dưới cái trời gió tuyết vần vũ lạnh cắt da cắt thịt này, đáng lí ra hiện tại Bạch bộ phải ru rú bên trong để giữ ấm mới đúng. Nhưng nhìn vào tảng đá lớn vốn phải chắn trước cửa hang lúc này lại đang nằm chỏng trơ một bên, mặc cho từng cơn gió lạnh thốc thẳng vào bên trong. Thậm chí để ý kĩ còn có thể thấy trên vách đá có những vệt màu như v·ết m·áu đã khô lại.

Dù có là người ngu ngốc cũng có thể đoán ra Bạch bộ đã gặp chuyện gì đó.

Người phản ứng đầu tiên là Trư cùng Thạch, ngay khi nhìn thấy hình ảnh đáng ngờ, cả hai liền vận sức chạy vọt về phía cửa hang.

Do là dũng sĩ cao cấp nên tốc độ của Thạch nhanh hơn nhiều so với Trư. Dù xuất phát cùng lúc nhưng khi Trư mới chạy được nửa đường thì Thạch đã chạy tới nơi.

Cũng không biết bên trong như thế nào. Chỉ thấy Thạch vừa mới bước vào bên trong thì bỗng sững lại. Cả người hắn đứng im như trời trồng như thể chứng kiến điều gì hoảng hốt lắm.

Hít thật sâu một hơi khí lạnh lấy lại tỉnh táo, Thạch bước lùi ra phía ngoài. Thấy Trư lúc này cũng đã chạy đến, Thạch liền giơ tay ra cản lại.

"Trư, đợi chút..."

" Sao? Sao vậy? Có chuyện gì? Tộc nhân của ta đâu? Mọi người ở bên trong đúng không...?"

Một loạt câu hỏi dồn dập của Trư, ánh mắt hắn đã đỏ lựng nên. Sao hắn lại không đoán được đã xảy ra chuyện gì cơ chứ. Chỉ là vẫn ôm chút may mắn cuối cùng, hắn mong chờ câu trả lời của Thạch không phải thứ hắn đang nghĩ trong đầu.



Nhìn bộ dáng của Trư làm Thạch có chút không đành lòng. Hắn hoàn toàn hiểu cảm giác của Trư lúc này là bất lực cùng tự trách đến dường nào.

Chuyện này bản thân Thạch cũng đã từng trải qua, lại không chỉ là một lần. Hắn hiểu lúc này có nói gì cũng vô dụng, cho nên Thạch chỉ vỗ nhẹ vào vai Trư như để nhắc Trư cố gắng giữ bình tĩnh.

Không thấy Thạch trả lời, lại thêm thái độ ban nãy. Trư hoàn toàn như mất hết sức lực, đầu hắn bỗng chốc quay cuồng rồi trước mắt bỗng tối sầm. Cả thân hình ngã quỵ xuống, cũng may Thạch phản ứng nhanh kịp thời đỡ lại.

Nhớ lại cách Trần Huyền đã dạy khi có người bị ngất, Thạch liền một tay đỡ lấy thân người Trư, tay còn lại thì day day vào huyệt nhân trung giữa mũi và miệng. Một lát sau Trư cũng dần tỉnh lại, chỉ là ánh mắt Trư lúc này như có chút tan rã.

Đẩy ra cánh tay Thạch, Trư lầm lũi đứng dậy lững thững lê từng bước chân nặng nhọc bước vào bên trong hang.

"Trư, ngươi thực sự muốn vào trong sao?"

"Ta là thủ lĩnh của bọn hắn!"

Chỉ một câu nói đơn giản ngắn gọn, nhưng lại mang đầy sự trầm trọng nặng nề, kèm theo sự đè nén đáng sợ.

Nhìn chăm chăm vào Trư, thấy ánh mắt ấy, Thạch cũng không ngăn cản nữa mà buông ra bàn tay đang nắm chặt.

Lê từng bước chân nặng như đeo đá, Trư ánh mắt như dại ra khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong cái hang động mà hắn quá đỗi quen thuộc.

Khắp nơi bên trong đều là những vệt máu tung tóe đã khô cứng chuyển thành màu nâu đỏ. Một vài cây lao cắm lộn xộn bên trong, bên trên găm lấy một cái đầu xám xịt đã đông cứng do cái lạnh. Những cái đầu này có trẻ con, phụ nữ, tất cả đều là những khuôn mặt quen thuộc. Không còn là những nét khuôn mặt hồng hào, những tươi cười hắn nhớ. Mà hiện lên là cái trắng bệch lợt lạt đầy sự khủng hoảng, kinh hoàng như phải chịu sự t·ra t·ấn dã man tới cùng cực trước khi c·hết.

Ở trung tâm hang là một đám than đã tàn tự bao giờ, lẫn trong đó là vài khúc xương đã bị đốt cháy một phần chỉ còn lại từng đoạn gãy nát. Ở xung quanh thậm chí còn rải rác một vài cánh tay, bàn chân đã bị gặm nham nhở bị ném vương vãi khắp xung quanh....

" Aaaa,.... Aaaa!!!!!! Rầm rầm..... rầm.... Aaaaaaaaa........!"



Tiếng gầm thét phẫn nộ, xen lẫn tiếng đập phá vang lên từ trong hang. Chủ nhân của âm thanh như đã phát cuồng, phát điên, đang thả hết sự cuồng bạo của bản thân lên xung quanh.

Người bên ngoài tuy chứng kiến hết thảy, nhưng cũng không có ai muốn ngăn cản lại. Tất cả đều cảm thông nhìn về phía thân ảnh đang lâm vào cuồng loạn kia. Đổi lại là ai khi thấy cảnh tượng như vậy đối với người thân quen thì cũng sẽ chẳng khá hơn là bao.

Bây giờ tốt nhất là để Trư có thể phát tiết hết phẫn nộ trong lòng, may ra sau đó hắn còn có thể tỉnh táo lại.

Một lúc lâu sau, không biết do đã phát tiết hết cự cuồng dại trong lòng hay do chuyện gì mà âm thanh bên trong từ từ nhỏ dần rồi im bặt.

Nhận thấy tình hình có vẻ bất ổn, Thạch liền chạy vào bên trong. Chỉ thấy Trư lúc này đã nằm xụi lơ trên nền đá, hơi thở lúc này đã có chút yếu ớt, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Thấy tình huống nguy cấp, Thạch không suy nghĩ được nhiều liền bế thốc Trư lên rồi vác ra bên ngoài thông thoáng hơn.

Đặt Trư xuống một nơi khá kín gió, từ bên hông Thạch lấy ra một cái túi da thú nhỏ. Bên trong có vài chiếc lá hình thù khá kì quái, phát ra một mùi gay nhẹ. Dùng tay vo nát số lá ấy rồi đặt trước mũi Trư, từ chỗ lá bị vò nát xộc ra một mùi hương hết sức gay mũi.

Có lẽ chịu kích thích, chỉ thấy hai bên thái dương của Trư giật giật từng cơn. Sau đó ánh mắt Trư cũng dần mở ra dưới sự thở phào nhẹ nhõm của Thạch.

…….

Màn đêm vốn đã lạnh lẽo, nay lại càng trở nên cô tịch, băng giá hơn.

Những thứ còn sót lại trong hang đã được đám người dọn dẹp rồi hỏa thiêu một lượt. Hang động trở nên gọn gàng sạch sẽ hơn, nhưng cũng chả ai muốn ở lại bên trong cái địa ngục ấy. Thành ra bây giờ cả nhóm đang nhóm lửa nấu ăn tại một vách đá kín gió cách đó không xa.

Nhìn Trư vẫn đang đờ đẫn ngồi một góc, như không còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì trên đời làm Thạch không nhịn được mà thở dài.

Trùng lúc này bê một bát canh nóng đến đặt trước mặt Trư, nhưng người còn lại cũng không có một phản ứng gì. Chỉ thấy trong ánh mắt người kia đã tràn đầy sự suy sụp, thầm chí còn mang chút tử ý.

Quay trở lại bên cạnh Thạch, hai người đứng bên cạnh nhau đều im lìm. Bỗng Thạch lên tiếng:

"Đoán ra được là ai làm sao?"



"Cần gì phải đoán, có thể làm ra loại chuyện này ngoài Thạch bộ khi trước thì chỉ còn Muối bộ. Nay Thạch bộ đã không còn, đáp án không phải quá rõ ràng!"

Trùng lạnh nhạt đáp lời.

"Hazz, nếu chúng ta đến sớm một chút thì có lẽ đã không đến cớ sự này!"

"Không có cách, thời tiết quá khắc nghiệt. Nhưng có một chuyện làm ta thắc mắc." Trùng có chút nghi hoặc.

Thạch như hiểu điều Trùng nói đến là gì, hắn cũng trầm ngâm một lát rồi nói.

"Điều này ta cũng để ý, quả thật có chút kì lạ. Bên trong hang không hề có dấu hiệu chiến đấu, Bạch bộ ngoài Trư ra không phải là còn một dũng sĩ hay sao? Người này đã đi đâu..."

" Có phải hay không là...!"

Như nghĩ tới điều gì, Trùng bật thốt lên làm Thạch vội vàng ngăn lại. Hướng ánh mắt về phía Trư vẫn như có vẻ không chút ý tới bên này, Thạch mới nhỏ giọng:

"Chuyện chưa rõ ràng, đừng suy đoán lung tung."

Nói xong liền bỏ mặc Trùng đứng đó, Thạch tiến lại ngồi xuống đối diện Trư, tay bưng lên bát canh đã có chút nguội giơ ra phía trước.

" Ăn đi!"

Ngẩng gương mặt đã trắng bệch tới đáng sợ, ánh mắt vô hồn lạnh nhạt nhìn vào bát canh thơm ngon.

" Ha ha... Ăn sao? Hết... Bạch bộ hết...Ta còn sống để làm gì."

"Đáng ra ta mới là kẻ đáng c·hết nhất... Haha!!!"

Giọng nói thều thào chẳng đáng, xen lẫn tiếng cười chua chát chẳng mang một chút sinh cơ.