Chương 81: Bạch Bộ Khốn Khổ.
Lại nói về Bạch bộ lạc.
Từ khi quay trở lại từ phiên chợ cuối năm, cái bộ lạc không lớn không nhỏ này dưới sự chỉ đạo của Trư thủ lĩnh cũng bắt đầu ru rú trong hang động của mình.
Nguyên bản với bao cái ý tưởng đạo nhái trong đầu thì Trư thủ lĩnh còn rất nhiều việc muốn làm. Nhưng ai mà ngờ đến ông trời lại vả đôm đốp vào mặt hắn bằng mấy trận mưa tuyết lạnh cắt da cắt thịt.
Cứ nhìn cái tường bao hàng fake 9, fake 10 bên ngoài kia thì biết. Gọi là tường bao cho dễ hình dung chứ bên ngoài làm quái gì có cái tường nào. Chỉ là từng mô, từng đống đất, thêm mấy cái cọc gỗ to nhỏ lẫn lộn dựng lên xiêu xiêu vẹo vẹo. Rồi bên cạnh đó lại có thêm vài cái hố to to nhỏ nhỏ. Đừng nói là ngăn người, ngăn dã thú. Chỉ là mấy trận bão tuyết quét qua thì cũng chả biết cái công trình nửa mùa kia sẽ thành cái bộ dáng gì nữa.
Thật ra thì cũng không trách Trư cho được, bởi cái bánh Huyền thủ lĩnh vẽ ra đẹp quá, đẹp đến mức làm Trư trở nên lú hết cả mề. Thành ra trong khi không có công cụ, cũng chả có tí kiến thức nào mà cả Bạch bộ đã nghe lời Trư, mà đâm đầu vào cái công trình vĩ đại này.
Hậu quả đầu tiên của việc này chính là không có đủ thời gian đi săn cuối năm, cho nên hiện tại Bạch bộ chỉ có thể sống dựa vào số đồ ăn đã mượn được từ trước của Viêm bộ. Tiếp đó nữa là vật tư thiết yếu như củi khô cũng chả thu thập được bao nhiêu, da thú thì càng đừng nói đến. Có thể nói Bạch bộ lạc bây giờ nói đến cái gì thì thiếu cái đó.
Theo thời gian dần trôi qua, đồ ăn cất giữ ngày càng ít đi. Mặc dù đã hạn chế tối đa tới mức thậm chí nấu chỉ một con cá khô với cả một nồi nước, sau đó cả bộ lạc chia nhau uống nước cá cầm hơi. Nhưng xét theo tình hình thì chắc là cũng chả chịu nổi cho qua cái mùa đông chưa có tí dấu hiệu nào là dừng lại này.
Nhìn xem cả bộ lạc đang ngày một tàn tạ khiến Trư ngày càng trở nên rối bời. Ai mà ngờ cái suy nghĩ lí tưởng của bản thân lại đưa bộ lạc tới tình cảnh thế này.
Lâm vào trong tự trách sâu sắc, không ít lần Trư liều mạng dẫn người đội lên gió tuyết ra ngoài, cố tìm kiếm thêm thứ gì có thể cải thiện sinh hoạt cho bộ lạc.
Nhưng làm gì dễ dàng như thế. Thời gian trôi qua, trong khu rừng đến ngay cả một cái lá xanh cũng chả còn. Tất cả chỉ là hai màu trắng xám của tuyết cùng những thân cây kho gầy xơ xác.
Động vật thì chả cần phải nói, đa phần thì đều đã ngủ đông ở một hang hốc nào đó. Con nào xấu số c·hết cóng vì lạnh thì cũng sớm bị vùi lấp dưới lớp tuyết dày đã lên tới hơn cả mét. Thành ra bao nhiêu lần đi ra thì đều bấy nhiêu lần thất vọng quay trở về.
Nhìn từng người từng người quen thuộc dần đông cứng, tím ngắt vào mỗi buổi sáng làm tâm tình của vị thủ lĩnh ngày càng tệ hại. Số lần Trư được chứng kiến ánh mắt thèm thuồng của những người còn sống nhìn về những cái xác xấu số kia ngày càng nhiều. Trí mạng nhất chính là ngay bản thân hắn đều đã có lần hiện lên suy nghĩ kì quái ấy. Điều này làm hắn càng trở nên khốn khổ.
Cái việc này vốn đối với Bạch bộ lạc trước đây cũng đã từng xảy ra. Nhưng từ khi đến Viêm bộ lạc, được nói chuyện với vị thủ lĩnh trẻ tuổi kia đã ảnh hưởng tới Trư rất nhiều. Thành ra cái việc tận dụng những người thân quen đ·ã c·hết kia bây giờ trở thành một sự ám ảnh với Trư thủ lĩnh. Quả thật nếu chưa đến tình huống xấu nhất thì Trư vẫn muốn bảo lưu lại chút nhân tính cuối cùng.
Bên đống lửa trong cái không gian u tối giữa đêm đông, vài bóng dáng gầy gò hắt lên vách đá đang lay lắt theo ánh sáng le lói của ngọn lửa.
" Thủ lĩnh! Hay là...!"
Vị dũng sĩ còn lại của Bạch bộ nhìn về Trư nói với giọng ngập ngừng, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về một góc tối tận cùng trong hang.
"Không được! Bọn hắn c·hết rồi, ta muốn bọn hắn c·hết yên ổn."
"Nhưng nếu không... Chúng ta cũng sớm c·hết vì đói. Chúng ta cũng không g·iết người, bọn hắn chẳng qua... C..cũng đ·ã c·hết....!"
Không gian lại chìm vào yên lặng, không khí cũng như đọng lại.
Hai người đứng đầu đang nói chuyện, vài người xung quanh chỉ ngồi im lắng nghe. Bọn hắn cũng chả có sức mà xen vào, tất cả đều mờ mịt nhìn vào đống lửa, dường như những ánh mắt đã dần trở nên vô hồn.
Trư nhìn quanh đám người, lại hướng ánh mắt ra xung quanh. Chỉ thấy tộc nhân đang nằm chen chúc vào nhau trên nền đá lạnh lẽo, bên dưới chỉ có một lớp cỏ mỏng manh, trên thân người chả có nơi nào được che kín. Tất cả im lìm, tiêu điều một cách đáng sợ.
Siết chặt nắm tay, như thể đưa ra một quyết định khó khăn nào đó. Ánh mắt Trư dần trở nên mờ đi...
" Ta sẽ đến Viêm bộ một lần nữa, ta sẽ đi mượn đồ ăn..."
" Chúng ta còn chưa trả lại số đồ ăn lần trước, bọn họ sẽ cho mượn thêm à? Thậm chí ngay cả bọn hắn cũng có thể còn dư đồ ăn hay sao?"
Vị dũng sĩ kia hỏi lại, giọng nói cũng mang đầy sự mệt mỏi.
"Không quản được nhiều như vậy. Bọn hắn không cho vay thì ta đổi."
"Đổi? Bạch bộ lạc còn thứ gì có thể đổi cho được?"
"Người, đem người cho bọn hắn. Chỉ cần bọn hắn nuôi được, ít nhất tộc nhân chúng ta qua đó sẽ không bị c·hết đói, c·hết rét!"
"Vậy nếu bọn hắn ngay cả bản thân cũng không đủ ăn thì sao? Như vậy sẽ nuôi thêm được người của chúng ta?"
" Nếu thật sự không còn cách nào khác... Vậy liền để những người đ·ã c·hết kính dâng thêm một lần vì bộ lạc!"
Nói ra câu cuối cùng gần như đã rút hết sức lực của Trư. Hắn im lặng xoay người lại rồi nằm xuống bên cạnh đống lửa. Để lại người dũng sĩ kia vẫn còn ngồi đó, ánh mắt đăm đăm không biết đang suy nghĩ thứ gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong khi mọi người còn chưa tỉnh dậy.
Trư lúc này trên thân đã cuốn thêm một lớp da thú. Đứng lên nhìn về số cá khô ít ỏi còn lại, hắn hơi chần chừ rồi chỉ nhặt lấy 2 con trong số đó nhét vào bên trong áo da. Chầm chậm đẩy ra tảng đá chắn cửa hang, một luồng gió lạnh thấu xương cuốn theo hạt tuyết xộc thẳng vào trong hang, làm đám người bên trong càng thêm co cụm vào nhau.
Nhanh chóng đem tảng đá lấp lại, Trư đưa hai bàn tay lên miệng hà chút hơi ấm rồi quay người đi thẳng. Bên trong hang lúc này vị dũng sĩ còn lại của Bạch bộ cũng đã tỉnh lại. Nhìn vị thủ lĩnh đã rời khỏi, ánh mắt hắn có trút trầm tư, trong mắt hắn mang vẻ suy tư không biết đang nghĩ tới điều gì.
Không nghĩ ngợi gì quá nhiều, Trư lúc này đang một mạch lên đường hướng về Viêm bộ lạc. Trong đầu hắn bây giờ luôn cầu mong Viêm bộ thực sự còn dư đồ ăn có thể trợ giúp Bạch bộ. Hay ít nhất có thể nhận lấy một số người của bọn hắn. Nghĩ tới những nồi canh thịt đầy ắp nóng hổi, tới chiếc giường ấm áp kì lạ hắn từng được trải nghiệm. Nhớ tới những thứ này, trong đầu Trư thậm chí còn nghĩ đem tộc nhân đến đây chưa chắc đã là việc xấu. Ít nhất bọn hắn có thể không s·ợ c·hết oan uổng vì cái đói, cái lạnh.
Quãng đường từ Bạch bộ tới Viêm bộ quả thực cũng không quá xa, nhưng do hiện tại tuyết dưới chân đã quá dày. Cộng thêm việc trên người chỉ có chút ít da thú, những cơn gió lạnh cắt liên tục xuyên qua từng thớ thịt trên người làm Trư khổ sở không sao tả xiết. Hai con cá khô trên người ít đến không thể lại ít, Trư chỉ có thể nhấm nháp từng chút một mỗi khi đói không chịu được nữa. Thành ra quãng đường không tính xa xôi lại dường như trở nên dài vô tận.
Trải qua mấy ngày bôn ba, đến khi Trư gần như sụp đổ thì hắn cuối cùng cũng nhìn thấy dãy tường bao hắn hằng mơ ước. Càng đi tới gần, bàn chân hắn càng trở nên nặng trĩu. Cho tới khi chỉ còn cách cổng thành hơn trăm mét, ánh mắt Trư lúc này đã mờ đi, thân thể dần dần sụp xuống rồi đổ ầm trên mặt tuyết. Những gì cuối cùng hắn cảm nhận được chỉ là những tiếng loáng thoáng, như có ai đang hô hào điều gì đó.