Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 80: Tạm Thời Ổn Định




Chương 80: Tạm Thời Ổn Định

Dẫn theo một nhóm gần hai trăm người đi lại giữa mùa đông quả thật không phải điều gì dễ dàng. Cũng may là không phải quan tâm tới nguy hiểm do thú dữ mang lại, nhưng cũng có không ít vấn đề.

Đồ ăn trên đường tuy không quá nhiều, ăn ít đi một chút thì cũng có khả năng cầm cự cho tới khi về đến nhà. Nhưng Trần Huyền đã đánh giá thấp điều kiện thời tiết khắc nghiệt.

Lên đường mấy hôm đã có hơn chục n·gười c·hết vì lạnh. Tuy rằng Trần Huyền đã chia da thú cho bọn hắn, nhưng đối với những người già yếu và trẻ nhỏ thì nhiêu đó là không đủ. Cứ qua mỗi một đêm lại có thêm vài cái xác thâm tím, cứng ngắc bị bỏ lại. Tuy rằng không muốn nhưng Trần Huyền hắn cũng không có cách nào khác, may là Vu cũng hiểu cho hắn mà không có ý kiến hay trách móc gì. Điều này cũng làm Trần Huyền yên lòng đôi chút.

Cùng một quãng đường, nhưng khi đi mất bảy ngày, lúc về lại cần dùng tới gần nửa tháng. Do là số người nhiều hơn, tuyết đọng cũng dày hơn cho nên khi đoàn người về tới Viêm bộ quả thật trông hết sức khốn khổ. Thời gian dài sinh hoạt ngoài trời tuyết lạnh khiến ai ai cũng hết sức tàn tạ. Thân là cao cấp dũng sĩ Thạch cũng không có ngoại lệ, tuy rằng nhìn không quá mức như những người khác nhưng vẻ mỏi mệt trên mặt cũng không che giấu được.

Trừ nhóm người Viêm bộ là không có tổn thất ra thì hơn trăm người lớn nhỏ già trẻ của Thụ bộ theo về cũng chỉ còn lại chưa đủ trăm người. Thời tiết lạnh lẽo thật sự rất tàn khốc, sinh mạng đứng trước nó quả thực là thứ vô cùng rẻ mạt.

Số người này sau khi về tới nơi thì liền được bố trí vào bên trong hang động. Có một điều làm Trần Huyền không ngờ tới, đó là trong thời gian hắn dẫn người tới Thụ bộ lạc thì tại Viêm bộ lại đón tiếp không ít khách không mời.

Những người này vốn là những nhóm người nhỏ lẻ rải rác khắp nơi. Vì mùa đông năm nay thực sự quá mức tàn khốc, ngay cả đến các bộ lạc còn khó có thể bình yên vượt qua chứ đừng nói tới đám người lang thang.

Bởi thế cho nên đám người này không còn cách nào khác là tìm kiếm chỗ dựa dẫm. Viêm bộ lạc dĩ nhiên là lựa chọn hàng đầu, đơn giản bởi vì tại đây không ăn thịt tươi. Vốn trước đó đây là lí do chính mà Viêm bộ hay bị chê cười. Nhưng không thể không nói, ở hiện tại đây lại là một thứ bảo hiểm tuyệt vời đối với bọn hắn.

Sự đời đôi khi lại buồn cười như vậy!

Thêm một số lớn người, không gian bên trong hang bỗng trở nên hết sức chật chội. Nhưng nghĩ theo một cách khác thì đông người không phải sẽ càng thêm ấm áp sao. Cho nên vì thế cũng miễn cưỡng coi như sắp xếp lại ổn thoả.

Riêng Vu bà thì không thể đối xử như những người khác được cho nên Trần Huyền liền đem về nhà mình sắp xếp cho ở cùng phòng với Nha. Còn lão Vu Viêm bộ thì sang ở chung với hai cha con Thạch và Trần Huyền. Cũng may căn phòng được thiết kế đủ cho năm người nên ba người này coi như cũng không quá chật trội.

Vốn Trần Huyền còn lo lắng bản thân đưa Vu Thụ bộ trở lại sẽ khiến lão Vu ở nhà không vui. Nhưng ra ngoài Trần Huyền suy nghĩ, không những không theo hắn nghĩ mà ngược lại lão Vu lại rất vui mừng. Bởi theo như lão nói thì một bộ lạc không phải là chỉ được có một Vu, có những bộ lạc khi chiếm bộ lạc khác thì đều thu nhận Vu của bộ lạc thất bại gia nhập vào chính mình. Viêm bộ ở thời kì toàn thịnh thậm chí có tới hơn năm vị Vu, lúc đó Viêm bộ thực sự là lớn mạnh.

Điều này cũng làm Trần Huyền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hai vị này không có mâu thuẫn thì việc Trần Huyền cần làm sắp tới sẽ có tính khả thi rất cao. Nhưng như vậy vấn đề khác cũng tới, mà cũng có thể không coi đây là một vấn đề. Bởi rằng không thể gọi hai người này đồng thời là Vu được, nếu bộ lạc chỉ có một vị thì không sao, nhưng có hơn hai người vấn đề xưng hô quả thật là có chút...

Đem vấn đề này ra dò hỏi, Trần Huyền liền nhận được câu trả lời hết sức rõ ràng.

Bởi do đa phần mỗi bộ lạc chỉ có một vị Vu, thậm chí có bộ lạc còn không có nổi một người. Cho nên khi có một người trong bộ lạc nhận vị trí này thì cái tên trước đó sẽ không sử dụng nữa mà sẽ đổi thành tên của bộ lạc. Ví như Vu của Viêm bộ thì gọi là Vu Viêm, Vu của Thụ bộ thì gọi là Vu Thụ. Cho tới khi vị Vu này truyền lại chức cho người kế nhiệm thì người kế nhiệm cũng sẽ thừa hưởng luôn cái tên Vu đó, còn người từ chức sẽ lại sử dụng cái tên nguyên bản của mình.

Vu Thụ từ khi tới Viêm bộ thì rất thân thiết với Nha. Bởi từ Nha, bà có thể thấy rất nhiều điều mới lạ mà bản thân chưa từng thấy, thậm chí chưa từng nghĩ trước đây. Đặc biệt là khi thấy Nha cùng Vu Viêm sử dụng một thứ kí hiệu gì đó rất kì quái để khắc lên đá làm bà rất ngạc nhiên.

Sau khi hỏi ra mới biết đây là văn tự được Thủ lĩnh truyền dạy, có thể giúp ghi lại sự việc thay cho hình vẽ tượng hình rất bất tiện trước đây thì bà lão đã thực sự rất hứng thú. Sau khi được Nha chỉ dạy cho một vài chữ thì Vu Thụ liền say mê trong đó, mà càng trầm mê thì Vu Thụ càng trở nên kính nể Trần Huyền hơn. Việc này ngay cả Trần Huyền bản thân cũng không nghĩ tới.

Điều khiến Trần Huyền ngạc nhiên cũng như vui mừng nhất sau khi trở về đó là Nha thực sự đã có thể chế tạo thành Giáp cốt, hơn nữa còn là loại giáp cốt mang năng lực phòng thủ lần trước xuất hiện. Vốn hắn cũng không ôm hi vọng gì nhiều, nhưng không nghĩ tới sự quyết tâm tìm tòi nghiên cứu của hai cha con nhà này quả thật có chút hơi khủng kh·iếp. Điều này có chút làm Trần Huyền nhớ tới con người kiếp trước của mình, cũng là một tên cuồng nghiên cứu tới có chút biến thái.

Việc thành công lần này mở ra một hướng đi mới trong sự phát triển sau này của Viêm bộ. Về v·ũ k·hí Viêm bộ đã dẫn trước một đoạn so với tình hình chung, nhưng vấn đề bảo đảm an toàn lại chưa có tiến triển. Cũng may đã có thành quả bước đầu, Trần Huyền cũng đã nghĩ tới việc thiết kế áo giáp cho đội ngũ chiến sĩ của chính mình. Nay sự xuất hiện của loại giáp cốt mới làm hắn càng thêm kiên định vào việc này.

Lại nói đến vấn đề lần trước mà Trần Huyền đã nói với Vu Thụ. Sau khi đem chuyện này ra bàn bạc với Vu Viêm và Nha thì quả thật là cũng có chút t·ranh c·hấp.

Chủ yếu là lão Vu Viêm vẫn kiên định với ý nghĩ của lão. Còn đối với Nha thì khác, cô nàng này vốn chưa bao giờ biết cãi lại Trần Huyền. Lại thêm thời gian vừa qua đã quen dần với công việc giáo viên của mình, cho nên cô nàng này thậm chí còn ẩn ẩn có chút vui mừng.

Xét thấy bản thân ngày càng mất đi tiếng nói, một mình không thể cãi lại ba người kia nên lão Vu Viêm cuối cùng cũng đành cắn răng chấp nhận. Tuy nhiên, còn giữ lại chút quật cường cuối cùng, lão vẫn dõng dạc tuyên bố sẽ không tham gia vào cái thứ gọi là “bệnh viện” mà Trần Huyền sắp thành lập.

Trần Huyền cũng chả mong muốn gì ở lão già này. Bởi hiện tại hắn cũng đã biết lão Vu Viêm không quá chuyên về mảng chữa trị, mà thứ lão giỏi nhất chính là chiêm bói. Ngược lại Vu Thụ mới chính xác là chuyên gia về lĩnh vực y tế này. Cho nên trách nhiệm mở rộng dạy dỗ vu thuật hệ chữa lành chỉ cần cái gật đầu của Vu Thụ là đủ.

Tuy nhiên hiện tại việc này trước mắt cũng chưa thể bắt đầu ngay được. Bởi việc dạy cho ai, dạy như thế nào vẫn còn cần phải tính toán cho kĩ. Tuy muốn mở rộng vu thuật nhưng có một điều Trần Huyền khá đồng tình với Vu Viêm, đó là truyền nghề có thể nhưng lại không thể truyền bừa bãi. Hắn cũng không muốn mình vất vả làm việc, cuối cùng lại làm giá y cho người khác