Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 82: Tự Đưa Tới Cửa.




Chương 82: Tự Đưa Tới Cửa.

Chương 82: Tự Đưa Tới Cửa.

Không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy bản thân như đang nằm ở một nơi thực sự ấm áp. Cơ thể bị móc rỗng lúc này cũng cảm giác chân thật hơn rất nhiều. Cái cảm giác tuyệt vời bao lâu rồi bản thân chưa được trải qua. Trư từ từ nặng nhọc cố gắng hé mở đôi mắt vẫn còn đang nặng trĩu.

Một cảm giác có chút mơ hồ xuất hiện trong đầu Trư. Trong khi hắn còn đang ngơ ngác thì một giọng nói quen thuộc gọi hắn quay trở lại thực tại.

"Trư thủ lĩnh, tỉnh rồi sao! "

Nhìn thân ảnh quen thuộc lúc này đã đi đến bên cạnh, Trư lúc này mới lấy lại được tinh thần.

"Huyền...Huyền thủ lĩnh!"

" Ta sao lại ở đây...?"

Trư run run chống tay nâng người dậy, lắc lắc đầu như để cố cho bản thân tỉnh táo hơn.

Trần Huyền nhìn Trư đang ngẩn ra liền cười.

“Chúng ta tìm thấy ngươi ngất trước cổng thành, nên liền đem vào đây chăm sóc tới khi ngươi tỉnh lại. Còn vì sao ngươi lại xuất hiện ở bên ngoài Viêm bộ, lại còn ngất đi thì ta cũng đang rất muốn hỏi."

"Ngất đi sao? Đúng! Ta nhớ ra rồi. Cảm ơn Viêm bộ đã cứu giúp, nếu không ta chắc đ·ã c·hết rồi."

Trần Huyền nghe vậy chỉ cười cười.

"Viêm bộ cùng Bạch bộ là bạn không phải sao? Chúng ta đương nhiên không thể thấy c·hết mà không cứu. Trư thủ lĩnh còn chưa trả lời câu hỏi của ta."

Trư nghe vậy liền giật mình. Đúng vậy, hắn có chuyện quan trọng cần phải làm, thế mà nãy giờ hắn lại dường như quên đi mất.

"Đúng rồi, ta có chuyện. Huyền thủ lĩnh, lần này ta đến Viêm bộ là để... là để... mượn đồ ăn!"



Nói ra câu này Trư có chút hơi chột dạ. Lần mượn nợ trước đó còn chưa trả xong mà đã mặt dày mày dạn tới nhờ vả người ta thêm lần nữa. Nhưng nhớ lại hình ảnh thảm thương tại Bạch bộ làm hắn cũng chả có cách nào khác.

Mượn đồ ăn sao?

Quả thật lí do này cũng không ngoài dự kiến của Trần Huyền, bởi nhìn thoáng qua cũng biết Trư là do đói mệt quá mức mà ngất đi. Đến thủ lĩnh bộ lạc còn như vậy thì những người còn lại không phải nghĩ cũng biết.

Nghĩ đến đây ánh mắt của Trần Huyền có chút đăm chiêu.

"Thư thủ lĩnh, ta thực sự rất muốn giúp các ngươi. Nhưng Viêm bộ hiện tại quả thực cũng có chút khó khăn."

"Viêm bộ cũng không đủ đồ ăn sao? Trước đó Huyền thủ lĩnh không phải nói là không phải lo sao?" Trư có chút thắc mắc.

"Quả thật nếu như lúc trước Viêm bộ sẽ không thiếu đồ ăn, cho Bạch bộ mượn thêm cũng không sao. Nhưng hiện tại Viêm bộ có quá nhiều người phải nuôi, ta cũng thực sự hết cách." Trần Huyền đáp lời.

"Quá đông sao?"

"Hazz, Trư thủ lĩnh theo ta ra ngoài là biết."

Nói xong Trần Huyền liền dẫn đầu bước đi.

Tuy có chút luyến tiếc chiếc giường ấm áp, nhưng Trư biết việc gì quan trọng hơn. Hắn liền cố gắng đứng dậy theo sau Trần Huyền đi ra ngoài.

Hình ảnh hiện ra trước mắt làm Trư có chút c·hết lặng. Phía bên ngoài đang tập trung rất nhiều người, bọn họ chia làm từng nhóm, có nhóm đang chạy hùng hục, vừa chạy vừa hò hét. Lại có nhóm khác thì đang đứng một chỗ vung tay múa chân trông hết sức chỉnh tề. Hắn còn thấy rất nhiều người đang khuôn vác cỏ khô, củi khô đi qua đi lại. Đặc biệt nhất hắn còn thấy một đám người già trẻ em đang nghịch đất giữa trời tuyết.

Tất cả đều làm Trư có chút không hiểu nổi, nhưng quan trọng nhất là đúng như lời Huyền thủ lĩnh nói. Viêm bộ nhìn bây giờ quả thật nhiều, rất nhiều người, nhiều đến có chút hắn không dám nghĩ tới.

Còn đang ngơ ngác thì bỗng hắn như nhận ra điều gì đó. Tay run run chỉ về phía xa, miệng lắp bắp quay qua Trần Huyền bên cạnh.



"Thủ lĩnh... Thủ lĩnh! Bọn hắn... bọn hắn là...?"

"Đúng vậy! Ngươi nhận ra rồi sao. Bọn hắn chính là Thụ bộ cùng Thạch bộ."

Như thể nhận ra nghi hoặc của Trư, Trần Huyền cũng không đợi hắn hỏi mà trực tiếp nói luôn.

"Thụ bộ cùng Thạch bộ đã không còn nữa, tất cả đã gia nhập vào Viêm bộ. Ngươi nhận ra ai đang bị treo ngoài kia không?"

" Khoan đã, là.. là.. Cốt, hắn là Cốt!"

Đến lúc này Trư quả thật đã rất sợ hãi, tên hung thần khiến ai cũng e ngại, bây giờ đầu của hắn lại đang bị treo lơ lửng ở cái bộ lạc mà ai cũng nghĩ là đã sắp tan vỡ đến nơi. Sự đảo ngược có chút quá lớn này làm Trư hiện tại mắt đã trợn lên, miệng thì há to như thể đang bị thiếu dưỡng khí.

Một cơn gió lạnh ùa đến làm Trư giật mình. Lúc này hắn mới lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ kĩ thì quả thật cũng không phải không thể giải thích cho điều này.

Trong khi trước đó tất cả đều nghĩ Viêm bộ mạt nhược, thì chỉ có Trư là biết đến Viêm bộ mạnh mẽ thế nào. Trước đó được nhìn thấy tường bao cùng cung tiễn của Viêm bộ, làm hắn hoàn toàn biết Viêm bộ không phải dễ chọc đến như nhưng điều người khác nghĩ.

Vậy nên nếu như có ai mù quáng lao đến t·ấn c·ông Viêm bộ thì kết quả bị toàn diệt cũng là điều có thể hiểu được.

Nghĩ thông suốt tất cả làm Trư có chút kính úy vị thủ lĩnh trẻ đang đứng bên cạnh mình. Hắn biết Viêm bộ được như hiện tại hoàn toàn là nhờ vào cái con người này.

Tuy nghĩ như thế, nhưng nhìn vào số người đông đúc bên ngoài làm Trư quả thật có chút chột dạ.

Không khéo đúng như lời Huyền thủ lĩnh nói, Viêm bộ phải nuôi bằng này người thì chắc cũng hẳn là không đủ đồ ăn. Nghĩ tới đây làm Trư có chút không biết phải làm sao.

Nhìn thấy sự bồn chồn của Trư, Trần Huyền đứng bên cạnh mỉm cười nhẹ.

"Trư thủ lĩnh cũng thấy rồi. Ta quả thật muốn giúp Bạch bộ, nhưng thực sự lực bất tòng tâm."

"Ta hiểu, Huyền Thủ lĩnh không cần giải thích. Chỉ là Bạch bộ quả thật sắp không chịu được nữa. Làm thủ lĩnh của Bạch bộ ta thực sự thất bại, có lỗi với cả bộ lạc."

Nói đến đây có thể nghe ra Trư đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nghĩ tới số cá khô còn lại tại bộ lạc chỉ đủ ăn mười ngày nửa tháng, rồi không biết sau đó kết quả sẽ thế nào. Không lẽ hắn phải thực sự đi đến bước cuối cùng, quên đi nhân tính của mình hay sao.



Khoan!

Như nghĩ tới điều gì, Trư hấp tấp nắm lấy tay Trần Huyền hỏi dồn.

"Ta, ta đã ở đây bao lâu rồi?"

Có chút giật mình, nhưng Trần Huyền vẫn đáp lại.

"Ngươi bị ngất đi đã 5 ngày rồi. Nếu không phải chúng ta ngày nào cũng cho ngươi uống canh thịt thì chắc ngươi cũng đã sớm c·hết."

" 5 ngày, 5 ngày. Thêm 5 ngày ta từ Bạch bộ đi tới đây... C·hết rồi!"

Không để ý tới bản thân có thể đã sớm c·hết nếu không được Viêm bộ cứu giúp. Trong đầu Trư bây giờ chỉ có suy nghĩ về thời gian đã trôi qua từ khi bản thân rời khỏi Bạch bộ. Hiện tại hắn có quay về đi nữa thì cũng ít nhất phải mất 4,5 ngày nữa. Nghĩ tới số đồ ăn còn lại làm hắn quả thực có chút nóng ruột.

"Huyền thủ lĩnh, rất cảm ơn Viêm bộ đã cứu giúp. Ta hiện tại thật sự không có gì để cảm tạ ơn cứu mạng. Nhưng hiện tại ta cần trở về Bạch bộ lạc gấp. Nếu còn sống sót qua được mùa đông, ta hứa sẽ trả lại ơn cứu mạng này."

Nói xong liền không kịp chờ đợi mà bước đi ra bên ngoài hướng về phía cổng thành.

Trần Huyền thấy thế có chút bất ngờ trước phản ứng của Trư. Nhớ lại câu lẩm bẩm ban nãy của Trư làm Trần Huyền như hiểu ra điều gì đó.

"Khoan đã! Trư thủ lĩnh đợi ta một chút."

Nghe tiếng gọi, Trư liền quay lại như đợi câu nói tiếp theo.

"Ngươi đi như vậy liệu còn sống mà về tới Bạch bộ hay không? Không nhớ lúc tới đây đã bị thế nào hay sao? Kể cả ngươi có may mắn sống sót trở lại đi nữa thì vấn đề đồ ăn sẽ thế nào?"

Một loạt câu hỏi của Trần Huyền làm Trư sững lại, cả người hắn như c·hết lặng.

Đúng vậy, cơ thể hắn bây giờ quả thật rất yếu. Lại thêm quãng đường trở về không có gì ăn, liệu hắn có thể quay trở lại Bạch bộ hay không, hay là c·hết đường c·hết chợ ở đâu đó. Nhưng nếu không quay về thì tộc nhân đang chờ đợi phải làm thế nào.

Đủ câu hỏi vang lên trong đầu làm Trư thực sự không biết phải làm thế nào. Một cảm giác bất lực đến tuyệt vọng xuất hiện trong đầu.