Chương 76: Tiến Đánh Thụ Bộ (2)
Lười tức giận với hai tên ngu ngốc này, Trần Huyền vừa bước đi vừa nói. Hai người Trùng và Tráng cũng lếch thếch đi theo.
- "Nếu ta đem cỏ khô cùng củi chất đầy trước của hang kia rồi châm lửa đốt thì các ngươi nghĩ thế nào?"
- "Không được đâu Thủ lĩnh, như thế thì khói sẽ tràn đầy vào bên trong, mọi người sẽ không ai chịu được đâu! "
- "Thế không chịu được thì người bên trong phải làm sao?" Trần Huyền đặt câu hỏi.
-"Dĩ nhiên là phải chạy ra ngoài rồi!"
Nói đến đây cả hai người Trùng và Tráng đều sững lại. Đúng vậy! Bị khói hun không chịu được thì phải từ của hang chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài đang đốt lửa...
Đến đây thì hai người đều hiểu được tại sao Thủ lĩnh lại nói giống như hang chuột. Đây là cách bọn hắn vẫn dùng để bắt chuột lúc trước a.
- "Nhưng việc này thì liên quan gì tới việc đánh Thụ bộ thủ lĩnh nói? "
-" Mẹ nó, nói đến thế rồi mà hai người các ngươi còn không hiểu à? "
Trần Huyền biểu thị không thể chịu nổi hai tên ngu ngốc này nữa, có lẽ hai tên này chỉ hợp lao lên đánh đấm thôi, nói chiến thuật với hai tên này quả thật tốn tế bào não.
Không thèm quan tâm tới hai tên não cơ bắp này nữa, Trần Huyền liền một mạch đi về nhà. Sau khi an ổn trên chiếc giường ấm áp, hắn liền đem suy nghĩ của mình nói lại một lần với Vu cùng Thạch.
Quả thật khi hắn mới nhắc tới việc hun khói vào hang thì cả hai người này đều hiểu được hắn muốn làm gì.
Chính vì thế cả hai đều không có thắc mắc gì thêm về tính khả thi của kết quả nếu cuộc chiến thực sự diễn ra. Nhưng cũng không ngoài dự đoán, cả hai đều lo về vấn đề thức ăn. Bọn họ đều sợ Viêm bộ sẽ không gồng gánh nổi nếu tiếp tục mở rộng thêm nhân khẩu. Bởi nếu tính cả Thụ bộ và Bạch bộ gia nhập vào sau này thì bọn hắn sẽ có tới hơn 600, thậm chí hơn 700 người. Trong khi số đồ ăn hiện tại chỉ có thể đáp ứng cho hơn 300 người mà thôi.
Mở rộng bộ lạc là việc tốt, nhưng nếu cứ liều mạng mở rộng mà không để ý tới việc sức chịu đựng của bản thân thì lại là chuyện khác. Truyền thống từ xưa đến nay của Viêm bộ không cho phép bọn hắn ăn thịt đồng loại, cho nên bọn hắn cũng không quá đồng ý việc hiện tại tiến đánh Thụ bộ.
Thêm một điều quan trọng nữa, đó là tộc nhân nguyên bản của Viêm bộ chỉ có trên dưới trăm người. Nay một lúc tiếp thu nhiều người ngoại lai như vậy thì Viêm bộ có còn là Viêm bộ trước đó nữa không?
Suy cho cùng mà nói thì ngay cả bản thân Trần Huyền cũng không quá bức thiết với việc đánh chiếm cho lắm. Nhưng ở thời điểm hiện tại thì quả thật là việc này đối với Viêm bộ là có ưu thế lớn.
Đầu tiên là bọn hắn hiện tại không sợ lạnh, lại càng không sợ đói. Việc hành quân dưới trời tuyết thì trừ khi có bão ra chứ nếu không thì cũng không phải vấn đề lớn.
Thêm một điều quan trọng nữa đó là hiện tại Thụ bộ lạc đúng thật không khác gì một ổ chuột lớn. Chỉ cần chút thủ đoạn nhỏ là bọn hắn có thể dễ dàng bắt lấy mà không tổn thương một binh một tốt. Bỏ qua cơ hội lần này thì qua mùa đông bọn họ sẽ rời khỏi hang, nếu lúc đó mới đánh thì thực sự sẽ trăm phần trăm có thiệt hại. Đây là điều Trần Huyền không muốn chút nào.
Còn về việc đồ ăn thì quả thật Trần Huyền đã dự tính từ trước. Vài hôm trước hắn đã đi thăm dò qua, quả thật không ngoài Trần Huyền dự liệu, vấn đề đồ ăn có thể giải quyết một cách dễ dàng. Với kiến thức của hắn thì việc tìm kiếm thức ăn ở thời đại này quả thực không khó, khi mà nguồn tài nguyên thực sự rất nhiều.
Lại nói chuyện Viêm bộ có phải Viêm bộ hay không Trần Huyền thực sự không quan tâm nhiều lắm, kí ức của hắn chỉ quay xung quanh những người thân quen, cho nên thực lòng mà nói Viêm bộ có còn là nguyên bản không thì liên quan gì tới hắn. Thứ Trần Huyền muốn là một thế lực mạnh mẽ chứ không phải một nhóm người sống bằng tình cảm hồi ức.
- "Quyết định! Bỏ qua cơ hội này sẽ không còn nữa. Việc đánh Thụ bộ là cần thiết, còn những việc khác ta có biện pháp. "
Thấy thái độ kiên quyết của Trần Huyền, hai người Vu và Thạch cũng không ý kiến gì nữa. Việc thủ lĩnh đã quyết thì sẽ không thay đổi, cả hai đều rõ ràng việc này.
- "Vậy lần này cần đi bao nhiêu người? "
Thạch lên tiếng hỏi, thật ra lần này đi hắn cũng muốn đi theo, bởi từ lúc trở về từ buổi săn lần trước hắn vẫn chán nản ở trong Viêm bộ. Đối với một dũng sĩ như hắn thì thời gian này quả thật rất khó chịu, người hắn cũng sắp rỉ sét đến nơi rồi.
Trần Huyền suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
- "Năm mươi người, một nửa Viêm bộ một nửa chọn trong số những người được mua về lần trước."
-" Lần này Cha đi cùng, Trùng và Tráng ở lại giữ bộ lạc. Vu đi chuẩn bị giáp cốt để mang theo, tuy rằng khả năng lớn sẽ không dùng đến nhưng cẩn thận vẫn hơn."
Nghe thấy lần này bản thân được ra ngoài, không phải nói Thạch vui mừng cỡ nào, cứ nhìn cái điệu cười khoa trương của hắn thì biết, vết sẹo một bên mặt có lẽ do kích động cũng đỏ lựng cả lên.
-" Được rồi, cứ vậy đi. Cha đi chọn lấy năm mươi người kêu chuẩn bị, sau đó đi nghỉ ngơi sớm, sáng mai chúng ta lên đường luôn."
Thạch nghe vậy liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài, hắn đã có chút không kịp chờ đợi tới ngày mai.
Sáng sớm ngày hôm sau, một nhóm người tụ tập ở trước cầu treo, trên người đeo lấy từng giỏ thịt khô, có người thì mang theo nồi bát đũa... Một nhóm khác thì trên lưng vác theo từng bó cỏ khô đã được buộc lại cẩn thận.
Trước khi lên đường, Trần Huyền kéo Nha ra một chỗ, không biết Trần Huyền đã nói gì mà thấy Nha có vẻ rất hứng thú.
Sau khi bàn giao lại công việc cần làm thời gian tới lại cho Vu, Trần Huyền cùng Thạch liền dẫn đoàn người lên đường. Những người đưa tiễn cũng quay trở lại bên trong, chỉ còn hai người Trùng và Tráng vẫn đứng đó, vẻ mặt như đưa đám.
Do trong số những người đi lần này có người của Thụ bộ cho nên cũng không có vấn đề lạc đường, chỉ là tuyết đọng quá dày làm cho đi lại trở nên khó khăn rất nhiều.
Do phải mang vác khá nhiều đồ cho nên mới đi được nửa đường mọi người đã trở nên mệt mỏi rất nhiều. Nghĩ tới quãng đường phía trước còn dài, Trần Huyền không còn cách nào khác là phải tạm tìm kiếm một chỗ để nghỉ lại.
Cũng may mắn là không mất quá lâu thì mọi người tìm được một vách đá khá kín gió. Sau khi đã tạm ổn định Trần Huyền liền sai người đi chặt cây sau đó liền làm tạm thời vài chiếc xe trượt tuyết đơn giản. Bởi không có đinh sắt nên mấy chiếc xe này không quá chắc chắn, nhưng để đối phó tạm thời thì cũng coi như tạm ổn.
Sau một đêm nghỉ ngơi, đoàn người tiếp tục tiến lên. Do trên người không phải mang vác nặng nên tốc độ của cả nhóm cũng trở nên nhanh hơn. Bù qua bù lại thì thời gian cũng không sai biệt lắm, sau bảy ngày vất vả thì nhóm Trần Huyền cũng đến nơi cách Thụ bộ không quá xa.
Để đám người tạm nghỉ ngơi, Trần Huyền cùng Thạch hai người liền thận trọng tiếp cận gần hơn với hang động Thụ bộ đang sinh hoạt.
Không khác mấy so với suy nghĩ, Thụ bộ quả thật cả tộc đều chen trong hang, bên ngoài dùng một tảng đá lớn che lấp. Cũng không thấy có người nào canh gác bên ngoài, có lẽ bọn hắn cho rằng thời tiết này sẽ không có nguy hiểm gì nên cũng chả thèm quan tâm, mà như vậy lại càng hợp tâm ý của Trần Huyền.
Quan sát thêm một lát, hai người quay trở lại sau đó liền nấu ăn rồi nghỉ ngơi. Thời gian bắt đầu cuộc chiến được định tới sáng sớm ngày hôm sau, khi mà Thụ bộ vẫn còn đang say giấc ngủ.