Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 75: Tiến Đánh Thụ Bộ




Chương 75: Tiến Đánh Thụ Bộ

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Chả mấy chốc cái mùa đông khắc nghiệt đáng ghét này cũng trôi qua được một nửa.

Tộc nhân Thạch bộ cũ qua thời gian cũng đã bị mài đi hết sạch nhuệ khí, cũng chả có cách hay có thời gian nào để nghĩ tới việc trốn hay phản kháng. Đơn giản là bởi người thủ lĩnh mới của chúng ta ngày nào cũng bắt bọn hắn lao động quần quật từ sáng đến tối.

Hết một ngày những tưởng sẽ được nghỉ ngơi, nhưng không..!

Sau bữa tối bọn hắn lại phải tham gia lớp học xoá mù chữ của Vu nữ Nha. Thành thực mà nói thì bọn người Thạch bộ cảm thấy thà bắt bọn hắn đi làm như ban ngày còn đỡ hơn việc phải học cái thứ gọi là chữ viết h·ành h·ạ đầu óc kia.

Cứ như vậy ban ngày h·ành h·ạ cơ thể, đêm đến thì đầu óc cũng được chăm sóc đặc biệt. Nhưng bù lại thì bọn hắn lại được ăn uống khá đầy đủ. Cho nên coi như bốn bỏ năm lên thì những người này đều cắn răng mà chấp nhận. Dần dần bọn hắn cũng cảm thấy như thế này cũng không hẳn là không tốt, thậm chí tất cả còn dần hưởng thụ quá trình này.

Ở cái thời đại này con người đơn thuần đến nỗi bọn hắn chỉ quan tâm tới cái ăn. Ai có thể cho ăn no, họ liền nghe theo người ấy. Có lẽ sẽ có người trung thành với bộ lạc của mình, nhưng nếu như không còn ai dẫn dắt thì bọn hắn sẽ lập tức tìm kiếm một bộ lạc khác để nương nhờ vào. Viêm bộ cũng chẳng ngoại lệ, nếu không phải trước đó có Thạch và Vu liều mạng giữ gìn thì chả biết Viêm bộ có giữ được tới lúc Trần Huyền thức tỉnh hay không.

Cũng bởi vì thế cho nên việc sát nhập mở rộng Viêm bộ vấn đề chủ yếu phải lo không phải là về con người, mà vấn đề chính là làm thế nào để nuôi được hết đám người đó. Cũng may Trần Huyền đã sớm tính đến việc này, cho nên dù nhân khẩu có tăng lên nhiều thì Viêm bộ vẫn coi như có thể nuôi được.

Cho tới hiện tại thì đám người Thạch bộ cũ vẫn đang được cho ở tại hang động bởi những căn nhà xây trước đó đã ở đủ người. Trần Huyền cũng không muốn quá sớm cho đám người này hưởng quyền lợi ngang hàng, cho nên hắn vẫn đợi đến khi qua mùa đông. Cho tới buổi lễ thức tỉnh đầu năm, những đứa con nít của Thạch bộ có thể thức tỉnh đồ đằng thì lúc đó mọi chuyện tự nhiên sẽ đến.

Sau bữa tối, Trần Huyền khoác thêm mấy tấm áo da lững thức bước bên ngoài. Bên cạnh hắn là Trùng và Tráng đang đi theo phía sau, hai người này đã quen việc đi dạo đêm cùng Trần Huyền mỗi khi ăn tối xong. Cũng không phải vì lo lắng nguy hiểm mà chỉ đơn giản là mỗi lần như vậy bọn hắn đều nghe được vài câu chuyện Trần Huyền nói. Tuy không quá hiểu nhưng bọn hắn chỉ biết là những thứ thủ lĩnh nói đều rất lợi hại. Bởi vậy cho nên mỗi khi rảnh rỗi thì Trần Huyền lại có thêm hai cái đuôi lẽo đẽo theo sau.

Đang đi lại không có mục đích, bỗng một vài âm thanh thu hút sự chú ý của Trần Huyền làm hắn quay đầu qua nhìn.



Thì ra là tiếng tập đọc của đám người Thạch bộ hàng đêm. Bên trong hang động chỉ hắt ra vài tia sáng vàng chập chờn xuyên qua những kẽ hở của tảng đá đang chắn lấy cửa hang.

Từ khi bị cô giáo Nha bắt nhịn đói một ngày do lười biếng thì đám người này quả thật đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Cười cười quay đầu tiếp tục đi thì bỗng một tia sáng xoẹt qua đầu, Trần Huyền bỗng dừng khựng lại cố bắt lấy cái tia sáng vừa vụt qua kia.

-" Này, hai người các ngươi đã ai đi qua Thụ bộ lạc chưa?"

Nghe thấy thủ lĩnh bất ngờ đặt câu hỏi, cả hai cũng giật mình. Trùng trước hết lắc đầu, hắn quả thật chưa từng đi qua Thụ bộ. Chỉ có Muối bộ là hắn nắm rõ vị trí.

- "Thủ lĩnh, ta biết Thụ bộ lạc ở đâu, ta cũng đi qua đó vài lần trước đây khi còn ở Muối bộ."

Tráng gãi gãi đầu nói.

- "Vậy sao? Thụ bộ cách đây có xa không? Bọn hắn nơi ở như thế nào? "

Trần Huyền quay lại nhìn Tráng đặt câu hỏi.

Chần chờ một lúc như để nhớ lại, sau một lát Tráng mới trả lời.

"-Trước đó Muối bộ rất hay tới Thụ bộ để trao đổi trái cây, ta có đi theo vài lần nên nhớ khá rõ. Từ Viêm bộ đi qua Thụ bộ thì mất khoảng 4 ngày, còn nếu như hiện tại có lẽ phải mất 7 ngày. "



-" Xa thế à? Thế bọn hắn nơi ở trông như thế nào?"

- "Bọn hắn cũng ở trong hang động, chỉ trừ Muối bộ là ở trong lều da thú ra thì hầu hết đều ở trong hang động cả."

Tuy không biết sao thủ lĩnh lại hỏi điều này nhưng Tráng cũng trả lời hết những gì mình biết.

Nghe Tráng trả lời, Trần Huyền hơi trầm ngâm sau đó hắn bỗng lên tiếng.

- "Hai ngươi nghĩ sao nếu chúng ta tiến tới đánh Thụ bộ?"

-"Đánh Thụ bộ...!? "

Cả Trùng và Tráng đều có hơi bất ngờ, cả hai trợn mắt hơi có chút không tin nổi nhìn Trần Huyền. Bọn hắn có chút không nghĩ tới, đang yên đang lành tại sao thủ lĩnh lại muốn tiến đánh Thụ bộ?

Nghĩ đi nghĩ lại thì việc này theo như bọn hắn chả khác gì đang vơ việc vào người. Chưa kể rằng hiện tại mùa đông, các bộ lạc khác còn chả dám bước ra ngoài mà thủ lĩnh lại muốn mạo hiểm mang người đi xa như thế. Thêm việc nếu quả thật phải đánh Thụ bộ thì cái ưu thế bọn hắn có là tường thành không phát huy được. Còn nếu như tình huống tốt nhất là bọn hắn đánh thắng đi nữa, thì việc chứa chấp thêm gần hai trăm người sẽ khiến Viêm bộ chịu thêm gánh nặng cực lớn.

Với số người hiện tại, thức ăn có thể đủ dùng tới khi qua mùa xuân đã là điều đáng lo nghĩ. Chưa kể bọn hắn còn biết được Bạch bộ lạc sẽ theo lời của Thủ lĩnh mà gia nhập vào Viêm bộ. Vậy chẳng khác nào Viêm bộ sẽ phải một mình nuôi bốn bộ lạc với số người theo như bọn hắn là khổng lồ.

-" Thủ lĩnh, việc này ta thấy không cần chứ? "



Trùng thận trọng dò hỏi, Tráng cũng gật đầu đồng ý, cả hai đều hướng ánh mắt về Trần Huyền chờ đợi câu trả lời.

Thấy thái độ của hai người, Trần Huyền cũng không có tức giận, hắn hiểu rõ hai người này lo nghĩ, suy cho cùng thì bọn hắn cũng chỉ là nghĩ cho Viêm bộ. Nhưng bọn hắn lại không theo kịp suy nghĩ cũng như còn không rõ tính toán của Trần Huyền, cho nên hắn cũng lười tức giận với hai tên này.

Chỉ tay về phía hang động bên cạnh, Trần Huyền hỏi hai người.

-" Các ngươi nhìn cái hang kia thì sẽ nghĩ đến giống với cái gì?"

Cả Trùng và Tráng đều có hơi sững sờ bởi câu hỏi chả liên quan gì tới việc tiến đánh Thụ bộ mà bọn hắn đang nói. Nhưng dù sao thủ lĩnh đã hỏi thì bọn hắn cũng đành trả lời.

Hai người đều có vẻ trầm tư, hết gãi đầu gãi tai rồi nheo mắt suy nghĩ. Nói thật thì có nghĩ thế nào thì hang động đối với bọn hắn cũng chỉ là hang động mà thôi, có thể giống được cái gì? Một lúc sau cả hai đều lắc đầu ra vẻ mình không trả lời được.

- "Hai tên ngu ngốc này, bọn ngươi đúng là dành hết chất dinh dưỡng của não vào cho cơ bắp rồi. Hai ngươi không thấy nó rất giống hang chuột sao?"

Nghe Thủ lĩnh mắng, cả hai không những không tức giận mà còn hề hề cười, bọn hắn quá quen với chuyện này rồi nên cũng coi như không. Nhưng nghe thấy Trần Huyền bảo hang động kia giống hang chuột thì bọn hắn lại có vẻ lơ ngơ.

-" Bên trong là người mà chứ có phải chuột đâu, sao lại giống hang chuột được? "

-" Nói các ngươi ngu ngốc quả thật không sai mà. Nếu là Nha hoạc Vu nghe vầy thì đã biết ta định nói gì rồi!" Trần Huyền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hai người nghe vậy thì nào dám cãi lại, chỉ dám lí nhí :" Chúng ta sao so được với Vu và Vu nữ. Thủ lĩnh thật là..."

Tuy rằng hai người này đang rỉ tai nhau nói chuyện, nhưng mà mẹ nó cái giọng lí nhí của hai tên này có khác gì người bình thường đang nói đâu, thành ra Trần Huyền nghe được rõ ràng từng chữ từng chữ.

-" Mẹ nó... ! Ta ta... Ta thực sự muốn đ·ánh c·hết hai người các ngươi."