Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 74: Mùa Đông Khắc Nghiệt




Chương 74: Mùa Đông Khắc Nghiệt

Đầy trời tuyết bay, thiên địa như bạch lô, dung hoà vạn vật thành tuyết trắng.

Gió lạnh như đao, xem đại địa như thớt gỗ, coi chúng sinh như thịt cá.

Giữa cái đầy trời trắng xoá, im lìm sự sống. Lại nổi lên một đốm lửa ngoan cường chống lại uy của thiên địa.

Ngày qua ngày, mùa đông càng trở nên đáng sợ. Thế nhưng Viêm bộ vẫn không có gì thay đổi, cứ như cái mùa đông này chả là gì đáng to tát.

Đối với những bộ lạc khác thì khi thời tiết như thế này, điều duy nhất họ có thể làm đó là ru rú trong hang động, hạn chế hoạt động tối đa để tránh mất năng lượng. Đồ ăn cũng hạn chế một cách tối đa, năm nay may mắn xuất hiện nồi gốm từ Viêm bộ mới khiến những bộ lạc này có thêm chút sinh khí. Nhưng nếu nói đến thay đổi thì cũng chả có gì khác là bao.

Tuy rằng chưa qua được một tháng, nhưng đã bắt đầu xuất hiện n·gười c·hết vì lạnh, vì đói...

Đầu tiên là những người già, những người này c·hết đi quả thật không phải vấn đề gì, thậm chí có thể nói còn có tác dụng giảm gánh nặng cho bộ lạc. Ít người đồng nghĩa với tiêu thụ thức ăn ít đi, chưa kể đối với vài bộ lạc quá nghèo đói thì số n·gười c·hết này còn được đem đi tận dụng một cách triệt để nhất. Tuy nhiên những đứa trẻ con cũng bắt đầu không thể chịu nổi, đây là nguồn sống tương lai cho nên thiếu mất một đứa thì bộ lạc tương lai sẽ lại mất đi một chiến sĩ. Thiệt hại không thể nói là không lớn.



Vốn sự tình cũng không đến nỗi bết bát như vậy, nhưng mùa đông năm nay quả thật khác biệt so với mọi năm.

Như những lần trước, mùa đông tuy rằng cũng không dễ chịu gì nhưng cũng đều là vài ngày làm việc vài ngày nghỉ ngơi. Những ngày tuyết ngừng rơi, nhiệt độ có hơi bình ổn cho người ta có thể hồi lại chút sinh khí, thậm chí còn có người có thể ra ngoài kiếm thêm cái gì đó.

Nhưng năm nay thì mùa đông lại như muốn thử thách sự sống trên mảnh đất này vậy. Gần một tháng, trời đổ tuyết liên tục, có khác chỉ là to nhỏ khác nhau, nhưng gió lạnh như đao lại chưa từng ngừng nghỉ, liên tục băm vằm lên mọi thứ dám cản đường nó.

Chính bởi thế nên nhiệt độ liên tục giảm, chưa hề có dấu hiệu dừng lại nghỉ ngơi.

Các bộ lạc vốn không chuẩn bị cho tình huống này cho nên hầu hết đều không có cách nào khác ngoài nằm im chịu trận. Tuy rằng đồ gốm của Viêm bộ mang lại ích lợi không nhỏ. Nhưng số lượng lại không đủ cho cả một bộ lạc có thể sử dụng. Thành ra đa phần chúng chỉ được phục vụ cho những thủ lĩnh, vu cùng chiến sĩ. Đôi khi mấy đứa trẻ cũng có thể được hưởng chút canh cặn sót lại, còn về phụ nữ và người già thì hầu như liên tục phải chịu đói.

Nếu tình huống bình thường thì những người này còn có thể liều lĩnh đi ra ngoài bới tuyết để tìm kiếm mấy cây cỏ còn sót lại, cũng coi như có thứ lấp vào bụng. Nhưng vì tuyết rơi đã quá dày, hiện tại có muốn chịu cái lạnh mà liều mạng đi kiếm ăn cũng không được. Thành ra cái đói thành cọng rơm cuối cùng đè c·hết lạc đà. Không ngoại lệ cứ qua vài ngày, khi mỗi buổi sáng tiến đến thì lại có thêm một vài cái xác lạnh lẽo cứng đơ nằm im lìm một chỗ.

Cái c·hết coi như là một sự giải thoát cho bản thân, nhưng đáng buồn cười là nó lại trở thành sự cuồng hoan của những người còn lay lắt sống sót. Một n·gười c·hết đi, có thể để cho những người còn lại no đủ sống thêm vài ngày, nếu tiết kiệm thậm chí còn được cả tuần. Thành thử ra, bây giờ những con người già yếu tội nghiệp thậm chí còn chả được coi là con người nữa. Đơn giản đối với những người khác, họ chỉ còn là những miếng thịt còn cố gắng nhúc nhích được mà thôi.

Bỏ đi cái sự u ám, c·hết lặng trên cõi này. Ở một góc nhỏ bé không đáng chú ý, lại có một thứ sức sống hoàn toàn khác...



-Hâyy.... Aaa!

Quảng trường trung tâm của Viêm bộ, lúc này đang có một đám người đang xếp hàng thẳng tắp, vuông vức. Đang đứng giữa trời tuyết mà luyện quân thể quyền, nhìn ra xa một chút còn thấy một nhóm khác đang bám đuôi nhau chạy xung quanh. Hướng ánh mắt qua một hướng khác, lại có một nhóm người đang huy động cuốc xẻng trên tay không ngừng xúc tuyết lên từng chiếc cáng lớn, rồi sau đó những người đứng chờ sẵn sẽ khiêng những cáng tuyết đầy đó đi ra ngoài.

Âm thanh ồn ã phát ra còn át đi cả tiếng gió đang thét gào.

Không sai, mặc dù thời tiết có khắc nghiệt thế nào đi chăng nữa thì dưới lệnh của Thủ lĩnh, Viêm bộ vẫn luôn làm đầy đủ những công việc thường ngày họ vẫn làm. Dường như cái khắc nghiệt đang tàn phá mọi nơi lại không quá liên quan gì tới bọn hắn.

Nói cũng phải, bởi do có sự chuẩn bị sớm trước đó. Việc quần áo lông ấm áp được chuẩn bị đầy đủ không nói. Vấn đề đồ ăn khó khăn nhất lại trở thành thứ không đáng để lo nhất tại Viêm bộ. Bọn hắn sau mỗi thời gian lao động thì đều có những món ăn nóng hổi chờ đợi, quan trọng là còn bao no. Hai vấn đề lớn nhất đều không còn là vấn đề, thử hỏi còn có gì làm khó được bọn hắn. Thời gian trôi qua càng nhiều, sự sùng kính của bọn hắn đối với Trần Huyền càng trở lên lớn hơn.

Sự đối lập đến không thể tưởng tượng mà vị thủ lĩnh này mang lại ai ai cũng có thể cảm nhận thấy, nhất là những tộc nhân nguyên bản của Viêm bộ. Cho nên giống như Thạch bộ lạc, tại Viêm bộ hiện giờ thì lời của Thủ lĩnh chính là ý chỉ cao nhất, thậm chí ngay cả lão Vu cũng một lòng tuân theo. Sự quyền uy này không phải dựa vào sự tàn bạo giống Cốt của Thạch bộ, mà hoàn toàn tới từ sự kính nể từ tận sâu trong thâm tâm mỗi người.



Thành ra khi mà thủ lĩnh yêu cầu bọn hắn làm việc giữa trời đông buốt giá thì cũng chả có ai ý kiến hay tỏ vẻ gì.

Nhưng thực sự vào cái mùa đông này cũng không có mấy việc cần thiết, hay nói đúng hơn là không có mấy việc có thể làm. Tuy nhiên Trần Huyền lại không muốn những con người này tích thành tính lười biếng, cho nên hắn vẫn giao việc cho mọi người và bắt thực hiện, dù cho kết quả đem lại có chẳng đáng là bao. Thậm chí việc hoạt động liên tục còn làm tiêu hao đồ ăn tăng lên khá nhiều, nhưng quả thật việc này đối với Trần Huyền không phải vấn đề quá lớn.

......

Nói về nhóm người của Tráng và Trùng trên đường đến Thạch bộ bắt người, dù quả thật có hơi vất vả nhưng nếu nói có vấn đề gì thì lại hoàn toàn không có.

Không giống như trong tiểu thuyết, mỗi lần nhân vật chính muốn làm gì thì đều bị cản trở, sau đó nhân vật chính nhất thiết phải bạo tẩu mới giải quyết được vấn đề. Cũng không có cái gì mà đột nhiên xuất hiện cao thủ, lại càng không có cái gì mà bảo bối được phong ấn hay thần linh gì gì đó.

Đơn giản chỉ là dẫn người đến, ném ra mấy cái đầu lâu, g·iết vài người muốn phản kháng. Sau đó thì việc còn lại đơn giản chỉ là đe doạ uy h·iếp rồi bắt trói tất cả lại. Một bộ lạc không có thủ lĩnh, không có chiến sĩ thì sự việc quả thật chỉ đơn giản có như thế. Muốn thêm thắt vài tình huống hiểm nghèo cũng chả tìm được chỗ nào để mà thêm.

Sau khi đã khống chế được những người còn sót lại của Thạch bộ. Hai người Trùng và Tráng liền muốn trở về Viêm bộ ngay lập tức, nhưng lúc này trời bỗng hạ tuyết lớn, bão tuyết có thể đến bất cứ lúc nào. Tuy rằng hai người không mấy quan tâm tới sinh mạng những con người Thạch bộ, nhưng tộc nhân Viêm bộ thì hai người lại không thể không để tâm.

Thêm việc thủ lĩnh đã dặn nhất định phải đem về nhiều người nhất có thể, cho nên không còn cách nào khác, hai người đành phải ở tạm lại Thạch bộ một vài ngày, chờ khi bão tuyết kết thúc mới có thể quay về.

Cũng may thịt khô mang theo đủ nhiều, tại Thạch bộ cũng còn không ít đồ ăn. Dè sẻn ra thì chắc cũng coi như tạm đủ đến lúc trở về. Thủ lĩnh cũng hẳn có thể đoán được tình hình, cho nên Trùng và Tráng cũng không quá nhiều suy nghĩ.

Quả thật, khi đã một tuần trôi qua mà không thấy đám người quay về, ban đầu Trần Huyền cũng có chút lo lắng. Nhưng cũng đoán được có thể là do bão tuyết làm chậm chân cho nên hắn cũng tạm bỏ đi lo nghĩ. Chỉ là đồ ăn mang theo khả năng không đủ, do vậy Trần Huyền liền phái vài người mang theo số lớn thịt khô lên tường tiến về Thạch bộ để tiếp tế cho nhóm Trùng và Tráng.

Đến đây coi như là sự việc diễn ra đã được đặt một dấu chấm viên mãn.