Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 73: Thôn Tính Thạch Bộ Lạc




Chương 73: Thôn Tính Thạch Bộ Lạc

Chiến cuộc nói chung thì không khác mấy so với dự liệu của Trần Huyền, có khác thì chỉ là số người lành lặn do sập hố cao hơn dự kiến ban đầu. Nhưng như vậy càng có lợi hơn, Trần Huyền có thể biến số người này thành sức lao động luôn chứ không cần phải chờ v·ết t·hương lành lại như những người khác.

Chiến sĩ Viêm bộ nhanh chóng tụ tập hết tù binh lại rồi dẫn vào bên trong, về phần những người b·ị t·hương nặng do bị v·ết t·hương trí mạng thì đã sớm c·hết sẽ được đem đi chôn ở một chỗ khác.

Riêng về phần Cốt thủ lĩnh của chúng ta thì có vinh dự hơn là được treo đầu thị chúng tại cổng thành. Do tên này vốn không có tóc để buộc lên, thành ra Thạch đành phải dùng dây xỏ qua một lớp da đầu gã thì mới có thể treo lên được. Vốn chuyện này cũng không quá cần thiết, nhưng do số lượng tù nhân sắp tới sẽ rất nhiều, nên tốt nhất là vẫn nên có gì đó để uy h·iếp.

Cái tên Cốt kia đối với Trần Huyền tuy chả được cái nước gì, nhưng cái tính hiếu chiến tàn bạo của gã quả thật rất có sức uy h·iếp tới những người khác.

Mất một lúc để các chiến sĩ Viêm bộ bắt trói được hết đám tù binh, lần lượt tùng nhóm người được áp giải vào bên trong. Những người không b·ị t·hương thì gom thành một nhóm đứng riêng một bên, những người b·ị t·hương thì đang được cứu chữa sơ qua.

Lần này Thạch bộ mang đến hơn trăm người, đến hiện tại trừ những người đ·ã c·hết và bị g·iết thì còn lại hơn sáu mươi, trong đó có tới một nửa là lành lặn. Không thể không nói đây là chiến tích vinh quang nhất của Viêm bộ từ trước tới nay.

Cuộc chiến kết thúc, tộc nhân Viêm bộ cũng lần lượt đi ra bên ngoài ngó xem đám tù binh của Thạch bộ đang bị trói như gói bánh trưng. Trong đám người mới gia nhập cũng có những tộc nhân trước kia của Thạch bộ, bây giờ nhìn thấy bộ lạc cũ của mình phải lưu lạc đến tình trạng thế này cũng không dám tỏ thái độ gì, mà chỉ có thể cảm khái trong lòng. Suy cho cùng thì những người này vẫn coi như tốt, người bị trao đổi đến dù sao cũng có thể coi là người, còn những tù binh c·hiến t·ranh cũng sẽ chỉ bị coi là súc vật. Tuy rằng thời gian qua bọn hắn cũng biết tại Viêm bộ sẽ không tàn bạo giống nơi khác, nhưng dù sao đây cũng là tù binh c·hiến t·ranh, bọn hắn cũng không dám nói trước điều gì. Hơn nữa, bây giờ bọn hắn đã coi chính mình là một thành viên của Viêm bộ, cho nên thành thực mà nói thì bọn hắn cũng chả thoải mái gì khi nhìn những tộc nhân cũ của mình tiến tới đánh chiếm nơi này.

Việc đầu của tên Cốt đang được treo cao phía bên ngoài cũng quả thật như một sự uy h·iếp đến tất cả đám người, trừ những thành viên cũ của Viêm bộ. Trong khu rừng quanh đây hầu như ai cũng đã nghe tới danh tiếng tàn bạo khát máu của Cốt, thế nhưng bây giờ cái tên khiến cho người ta rùng mình mỗi khi nhắc đến lại đang được treo lơ lửng cách đó không xa. Cứ nhìn thái độ e sợ của đám người thì cũng có thể thấy cách làm này của Thạch quả thật mang tới tác dụng không nhỏ.

Sau khi đám người đã tập hợp đầy đủ tại quảng trường trung tâm. Trần Huyền cùng Vu và Thạch, ba vị lãnh đạo cao nhất của Viêm bộ đứng cách đó một quãng bình tĩnh nhìn về đám người. Tuy không nói gì, nhưng cũng có thể thấy rõ trên khuôn mặt của Vu và Thạch đều không ức chế được sự vui mừng xen lẫn tự hào. Bởi từ khi trôi dạt về đây, chưa khi nào Viêm bộ lại có thể có một chiến thắng huy hoàng đến vậy.

Vốn muốn nói gì đó mặc kệ là động viên hay uy h·iếp, nhưng khi thấy Trần Huyền bước lên phía trước, cả hai người đều nhịn lại không nói. Quả thật, ở Viêm bộ Trần Huyền đã trở thành hình tượng không thể làm trái.

Bước lên phía trước, nhìn về phía đám người đang tập trung nhìn mình, có sự sợ hãi, càng nhiều hơn là sự kính sợ. Nhìn cảnh này, Trần Huyền chỉ cười nhạt. Có lẽ những gì diễn ra hôm nay là điều gì đó cực lớn lao đối với mọi người, nhưng với Trần Huyền đó chẳng qua chỉ là sự đương nhiên. Cho nên thành thực mà nói hắn cũng không có cảm giác thành tựu là mấy. Nói cho cùng thì đây chẳng qua là bước đầu tiên trên quãng đường chinh phục sắp tới của hắn.



" Im Lặng! Ta có chuyện muốn tuyên bố."

Nói đoạn, Trần Huyền hướng ánh mắt về phía đám người được mua về lần trước. Bên dưới, nhìn thấy Thủ lĩnh nhìn về phía mình, mọi người đều nơm nớp lo sợ chờ đợi phán quyết của Trần Huyền.

" Thời gian qua các ngươi có biểu hiện rất tốt, sự trung thành ta cũng đã thấy trên người các ngươi. Tại Viêm bộ, chỉ cần có cống hiến liền sẽ nhận được thành quả xứng đáng. Bởi vậy, hiện tại ta... Huyền - thủ lĩnh Viêm bộ lạc tuyên bố, chính thức chấp nhận sự gia nhập của các ngươi. Mọi người sẽ được nhận những thứ tộc nhân Viêm bộ xứng đáng được nhận."

"Aaaaaaa .......!!!"

Tiếng hô hét nổ vang giữa đám người. Rồi bỗng có người nào đó đang cuồng hoan bỗng quỳ sụp xuống.

- "Thủ lĩnh, vạn tuế, vạn tuế...."

Câu nói vang lên, đám người đang hân hoan nghe thấy cũng liền theo đó mà quỳ mọp xuống.

- "Vạn tuế, vạn tuế!!!!

Nghe đám người hô hoán, Trần Huyền không nhịn được mà cười khổ, hắn quả thật không nghĩ tới chuyện này.

Cái câu "vạn tuế" vốn là trong một lần kể chuyện cổ tích cho mấy đứa nhóc làm Nha vô tình nghe được. Vậy là vị cô giáo của chúng ta không biết từ khi nào đã đem câu này đi phổ cập cho cả Viêm bộ, thành ra mới có cảnh như vừa rồi. Chuyện này Trần Huyền cũng không nghĩ nhiều, cứ để Nha tuỳ hứng, cô nhóc vui vẻ là được.



Sau khi Trần Huyền thông báo, Thảo dẫn theo nhóm thợ may bê ra từng chồng từng chồng quần áo da thú sau đó phân phát cho từng người.

Tuy không phải tất cả đều là áo da sói, nhưng cũng đều là những bộ quần áo được may vá cẩn thận.

Đám người sau khi nhận được quần áo mới, liền ngay tại chỗ lột sạch đồ đang mặc trên người. Cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ tất cả đều mặc kệ tuyết lạnh, mặc kệ xấu hổ. À mà người ở đây vẫn chưa có định nghĩa về xấu hổ cho lắm.......

Khi những bộ đồ mới được mặc, xung quanh như rực rỡ hẳn lên. Quần áo da thú mềm mại, màu sắc đẹp đẽ chiếm trọn tâm trí mọi người. Đám người không ngừng vuốt ve, xoay tới xoay lui thưởng thức bộ đồ họ hằng ao ước.

Trên đời này sợ nhất là so sánh.

Quả thật như vậy, đám tù binh trông thấy những người trước đó vốn bị coi là bỏ đi bây giờ lại được hưởng thụ như vậy, nhìn lại bản thân thì đang bị trói lại chờ đợi. Đúng là sông có khúc người có lúc. Ai mà nghĩ sự việc sẽ tiến triển thành ra như vậy.

Sau khi nhóm người kia đã dần ổn định, Trần Huyền lúc này mới hướng ánh mắt về đám tù binh.

-" Còn lại các ngươi..."

-"Thủ lĩnh tha mạng! Thủ lĩnh tha mạng....."

Đám tù binh Thạch bộ hoảng sợ quỳ sụp xuống lạy lấy lạy để. Theo kinh nghiệm trước đó thì những người như bọn hắn không khác mấy sẽ bị đem đi g·iết sạch. Nhất là khoảng thời gian mùa đông này thì lại càng như thế, chả ai thừa đồ ăn để nuôi kẻ thù cả.

Trần Huyền bình tĩnh nhìn đám tù binh biểu diễn, chờ tới khi tất cả không còn dám nói thêm gì nữa hắn mới cất lời.

-"Yên tâm! Các ngươi sẽ không bị g·iết... Nhưng cũng đừng vội mừng, ta sẽ cho các ngươi cơ hội để gia nhập chúng ta. Nhìn thấy đám người trước đó không? Chỉ cần chịu làm việc, chịu nghe lời các ngươi cũng sẽ được như thế. Còn nếu ai muốn gây chuyện, cứ nhìn vào cái đầu đang treo chỗ kia đi."



Sau đó không để đám người kia tỏ thái độ gì khác, Trần Huyền liền sai người dẫn đám tù vào trong hang. Từ giờ đây sẽ là nơi ở cũng như nơi giam giữ bọn hắn.

Còn về nhóm người mới gia nhập thì được đánh tan trộn chung với tộc nhân cũ, sau đó phân phối vào từng căn nhà đã sẵn sàng vào ở.

-" Trùng, Tráng. Hai ngươi lại đây."

-"Thủ lĩnh có gì dặn dò... "

Nghe Trần Huyền gọi tên, hai người nhanh chóng đi tới.

- "Chiến sĩ Thạch bộ hầu hết đã ở đây, hiện tại ở Thạch bộ chỉ có phụ nữ và trẻ em. Hai người chọn lấy ba mươi người, đem đủ v·ũ k·hí và đồ ăn tiến về Thạch bộ. Bảy ngày, sau bảy ngày ta muốn tất cả người của Thạch bộ đều phải trình diện trước mặt ta!"

-" Đem theo mấy cái đầu đồ đằng dũng sĩ đi, thấy chúng thì những người kia sẽ không dám phản kháng. Ta cần càng nhiều người sống càng tốt, tránh được xung đột thì tránh, rõ chưa?"

- "Vâng! Thủ Lĩnh."

Trùng và Tráng cúi đầu nhận lệnh, nhưng như nghĩ tới điều gì đó, Trùng lên tiếng.

-" Thủ lĩnh! Thế còn Vu của Thạch bộ...?"

Trần Huyền đang quay lưng bỗng hơi dừng lại, nhưng sau đó lại tiếp tục bước đi chỉ lạnh lùng để lại một câu.

- Giết...!