Chương 72: Thành Quả Chiến Thắng
Công sức mấy ngày lao động liên tục của Viêm bộ cũng không phải để trưng cho đẹp, khoảng không gian phía trước không có hai trăm cái hố thì cũng phải có trăm tám chục. Thành ra là đám Thạch bộ hầu như ai cũng có vinh dự được trải nghiệm ít nhất một lần, thậm chí có tên còn hưởng ba bốn lần. Những người này thì đã sớm nằm yên ổn bên dưới chả thèm bò lên, phần vì mệt mỏi phần cũng vì sợ bò lên rồi lại rơi xuống, những cái hố này quả thật trở thành bóng ma tâm lý trong lòng bọn hắn.
Nhưng cũng có những ngoại lệ, đó là đám người chạy ngay phía sau Cốt. Đám người này chạy một mạch thẳng theo cổng chính nên tránh được hết các hố bẫy. Tuy nhiên sau khi trải qua quãng đường đầy gian nan này thì vốn một đám người tập trung đông đảo bây giờ đã bị xé lẻ ra thành từng nhóm từng nhóm tản mát cách nhau khá xa.
Đám người dẫn đầu lúc này đã tiến vào trong phạm vi t·ấn c·ông của cung tiễn, vốn đã muốn phát lệnh t·ấn c·ông nhưng nhìn tình hình trước mắt Trần Huyền liền tạm thời dừng lại. Hắn sợ khi thấy uy lực của cung tên thì sẽ khiến đám người phía sau sợ hãi mà bỏ chạy mất. Hắn muốn là phải tóm được toàn bộ chứ không phải chỉ g·iết một đám rồi đuổi chạy một đám.
Cho nên tốt nhất là vẫn đợi cho tất cả đều xâm nhập vào trong rồi mới đánh thì tốt hơn. Vốn Trần Huyền hơi lo lắng về sức mạnh của đồ đằng dũng sĩ sẽ có thể nhanh chóng lao vào t·ấn c·ông mạnh mẽ phá hỏng bức tường, nhưng nhìn tên cuồng nhân Cốt vẫn đang chật vật chạy tới kia làm hắn không còn lo lắng nữa. Vài tộc nhân đã muốn rục rịch t·ấn c·ông đều bị hắn đè xuống.
Quả thật nếu như trong tình huống bình thường thì tuy rằng có ưu thế, nhưng do chênh lệch quân số lớn cho nên tình huống có đột phát thế nào cũng khó có thể kiểm soát.
Nhưng hiện tại lại đang là mùa đông, quãng đường di chuyển đã hầu như bào mất gần hết thể lực của Thạch bộ. Bọn hắn cũng không hiểu được cần phải nghỉ ngơi lấy sức trước khi t·ấn c·ông. Đằng này còn ngược lại, trong khi bản thân đã đang cố vắt hết chút sức lực cuối cùng thì bọn hắn lại còn phải chịu đựng những hố bẫy c·hết tiệt của Viêm bộ, cho nên mỗi người của Thạch bộ hiện tại vốn đã đang mệt mỏi lại càng thêm mỏi mệt.
Cứ nhìn Cốt là biết, mặc dù tên này vẫn đang gào thét lao tới, tuy rằng không dính bẫy nhưng quãng đường cả hai ba trăm mét tuyết đọng sâu dày cũng đang bào mòn hắn đến tận cùng. Vốn ban đầu lao tới rất dũng mãnh nhưng được nửa đường thì cũng đã bắt đầu chậm lại.
Đến đây thiên thời, địa lợi, nhân hoà Viêm bộ đều chiếm đủ. Chả có lí gì mà Trần Huyền phải lo lắng, cho nên hắn vẫn bình tĩnh chỉ huy đám người quan sát xuống bên dưới chờ đợi.
Về phần Cốt, từ lúc bắt đầu trông thấy Viêm bộ phía xa thì gã đã không kiềm lòng được mà kích động dẫn theo người của mình lao tới.
Tuy nhiên bản thân gã cũng cảm thấy rõ tình trạng cơ thể của mình đã dần thấm mệt, tuy nhiên tính cách không để cho gã tỏ ra chút yêu đuối nào. Cho nên gã mù quáng lao lên mà không quan tâm, cũng không biết những người theo sau hắn đang phải chật vật khổ sở thế nào.
Nhất là khi khoảng cách càng gần, nhìn thấy bên trên hàng cây kì quái kia Viêm bộ chỉ đứng lác đác vài chục người. Thậm chí bọn hắn còn không cầm lao đá, trên tay chỉ cầm cái thứ gì đó trông nhỏ thó mỏng manh. Điều này càng làm cho Cốt cảm thấy mình đã ăn chắc được Viêm bộ.
Khi đã chạy tới khoảng cách chỉ còn vài chục mét, Cốt liền ra lệnh bắt đầu ném lao. Cây lao đá trong tay gã lao vun v·út hướng thẳng tới chỗ đám Trần Huyền đang đứng, theo sát phía sau là mấy chục cây lao khác, hình ảnh miễn cưỡng coi như khá hùng vĩ.
Đám người Trần Huyền trông thấy bị t·ấn c·ông thì liền ngồi sụp xuống núp sau lớp tường gỗ. Những cây lao có cắm vào vách tường, có bay vụt vào bên trong nhưng liền không gây được chút ảnh hưởng cũng như sát thương nào.
Trông thấy ném lao vô ích, Cốt bực bội gào thét:" Lên, cầm đao xông lên, g·iết sạch bọn nó..!"
Sau đó, cả gã và đám người phía sau đều rút đao được buộc bên người ra xông lên. Nhìn thấy kẻ địch đã đến gần, Trần Huyền liền lệnh cho tộc nhân bắt đầu cài tên chờ đợi.
Càng chạy gần vào bên trong tuyết dưới chân càng mỏng hơn, đây cũng là do khu vực này thường xuyên được Viêm bộ quét dọn. Tuy nhiên lớp tuyết bên dưới cũng phải còn gần 20cm, đủ để che giấu những thứ cần che giấu.
Thấy bản thân đã tới sát gần mà Viêm bộ có vẻ như vẫn không có phản ứng gì khiến Cốt khinh thường ra mặt, chẳng trách mà bọn hắn lại trở nên như hiện tại, quả là một lũ yếu đuối.
Đánh giá tình hình, nhìn thấy đám người Thạch bộ đã tiến hết vào trong phạm vi trăm mét. Trần Huyền liền kéo cung hướng về những tên đang ở phía xa, tộc nhân thấy vậy cũng bắt đầu kéo cung chuẩn bị. Bọn hắn hoàn toàn bỏ mặc Cốt cùng mấy tên chạy phía trước, bởi ai cũng biết thứ đang chờ đợi Cốt là thứ gì.
Về phần Cốt dẫn theo nhóm đầu tiên đã chạy tới cách tường bao chỉ còn tầm 10m. Nhìn cái thứ đang chắn trước mắt, gã nhếch mép khinh thường. Bởi mấy cái cây này gã chỉ cần đập vài đập mà có thể phá nát. Nếu như lũ Viêm bộ cầm lao đá t·ấn c·ông thì gã còn có thể cẩn thận một hai, nhưng nhìn mấy cây tăm kia gã chỉ có thể haha.
Không nói thêm gì nhiều, Cốt dẫn theo hơn hai chục người vận sức nhảy qua cái hố dài phía trước. Trong ánh mắt hắn đã hiện lên hình ảnh bản thân hùng dũng tiến vào đồ sát sạch sẽ lũ trước mắt.
Thế nhưng khi gã đang tự sướng trong đầu thì thứ chờ đón gã lại hoàn toàn là ác mộng!
"Soạtttt......"
"Aaaaaaa....!"
Tiếng bàn chân dẫm mạnh lên tuyết, theo sau đó là tiếng gào thét đau đớn tột độ của mấy chục người vang lên.
Lớp tuyết trắng tinh dần dần nhiễm đỏ bởi máu, những cây chông gỗ nhọn hoắt ẩn trong tuyết đã thực hiện rất tốt trách nhiệm và phần việc của chúng.
Mấy chục người bao gồm cả Cốt đều không tránh thoát kết cục b·ị đ·âm thủng bàn chân. Tất cả đều nằm lăn lộn gào thét vì đau đớn, thậm chí có vài tên vì nhảy quá mạnh mà sau khi bị chọc thủng chân liền lao đầu về trước đập thẳng đầu vào tường, sau đó liền quang vinh ngất đi tại chỗ.
Nhìn cảnh giật mình đang xảy ra, đám người Thạch bộ phía sau bỗng c·hết sững người.
"Bắn!"
Không bỏ qua cơ hội, Trần Huyền liền thả tay cung vào những tấm bia sống vẫn còn đang ngơ ngác bên dưới, đám người nghe thấy tín hiệu cũng đều riêng phần mình chọn mục tiêu sau đó tiến hành hàng duy đả kích.
Lần lượt những tiếng gào thảm vang lên, lần lượt từng thân ảnh ngã xuống lăn lộn gào thét.
Lúc trước tiến tới có bao nhiêu hung hãn, bao nhiêu táo bạo, thì hiện tại Thạch bộ lại thê thảm bấy nhiêu. Tình cảnh đổi ngược một cách chóng mặt.
Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm, tộc nhân Thạch bộ cũng chả còn giữ được vẻ hung tàn. Nếu như còn Cốt dẫn đầu thì đám người này còn có thể liều mạng xông lên. Nhưng hiện tại ngay cả Cốt còn chả lo được cho bản thân thì lấy đâu mà chỉ huy được. Cho nên đám người may mắn còn sót lại liền như rắn mất đầu bắt đầu quay người chạy loạn.
Khung cảnh bên dưới trở nên hết sức hỗn loạn, đám tộc nhân Thạch bộ sau khi thấy thủ lĩnh của mình thất bại thì đã chẳng còn tâm trạng nữa. Một hơi phấn chấn ban đầu đã xì hết sạch, trả lại một thân xác đã rệu rã vì bị bào mòn quá nhiều.
Thêm việc bị thứ v·ũ k·hí kì quái kia doạ cho c·hết kh·iếp, những tên may mắn trốn thoát đợt mũi tên đầu tiên liền quay người bỏ chạy. Sự thật chứng minh, việc quay lưng lại giao cho địch nhân chưa bao giờ là một điều hay ho.
Chiến sĩ Viêm bộ chỉ đơn giản cài tên rồi nhắm chuẩn sau đó bình tĩnh bắn tỉa từng người. Thời gian luyện tập cũng không phải bỏ phí khi mà tỉ lệ trúng đích có vẻ cao doạ người, lên tới 80%.
Việc bỏ chạy hỗn loạn còn làm cho những chiếc bẫy hố còn sót lại có thể quang vinh thực hiện nghĩa vụ của mình, đó là đón tiếp thêm vài đợt người nữa.
Chiến cuộc diễn ra rất nhanh đã có kết quả, tộc nhân Viêm bộ liền hạ cầu treo tiến ra ngoài thanh lý đợt cuối cùng. Những tên địch nhân bị rớt xuống hố đều được kéo lên sau đó trói chặt như gói bánh trưng, cũng may số lượng dây của Viêm bộ đủ nhiều.
Còn những người bị trúng tên, trừ những người b·ị t·hương ở những chỗ không nghiêm trọng ra thì những tên khác đều được ăn một nhát đao ân huệ.
Kể cả Cốt, vốn khi thấy có người đến gần còn cố tình gào thét tỏ vẻ. Nhưng thứ gã nhận được chỉ là một nhát đao dứt khoát của Thạch. Cũng khổ cho vị Cốt thủ lĩnh, chỉ mới xuất hiện được vài cảnh thì đã phải đi lĩnh cơm hộp.
Đến đây, cuộc chiến kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Viêm bộ!!!!