Chương 71: Bẫy Rập Phát Uy
Thời gian sẽ không vì bất kì điều gì, hay vì bất kì ai mà dừng lại. Mùa đông lạnh lẽo vẫn vô tình thả xuống từng đợt gió tuyết gào thét tàn phá lung tung trên khắp phiến đại địa.
Viêm bộ vẫn ngày ngày chăm chú với công việc. Thời gian dần qua, hai nhóm người cũ và mới cũng dần dần hoà hợp không còn phân rõ chủ-nô như trước. Tộc nhân Viêm bộ cũng cảm thấy nhóm người kia đều rất chăm chỉ thực tâm làm việc, còn đám nô lệ thì cảm ân tình mà cũng hết sức nghe lời. Mọi thứ diễn ra đúng theo Trần Huyền dự kiến, cho nên hắn cũng vui vẻ mà không can thiệp quá nhiều.
Hiện tại hắn chỉ đang chờ đợi khoảnh khắc kia tiến tới. Mọi công tác đã đều chuẩn bị xong chỉ chờ con mồi sa lưới, thậm chí Trần Huyền còn đang mong muốn lũ kia đến nhanh một chút, hắn đã có chút khó có thể chờ đợi.
Có một sự hài hước là cả hai phe đều đang rất hưng phấn vì sắp nuốt trọn được đối phương. Một bên thì ỷ vào quân số đông đảo có thể đè bẹp mọi thứ, bên còn lại thì hết sức tự tin vào sự chuẩn bị của mình. Ai cũng đều nắm chắc phần thắng trong tay.
............
Trong khu rừng cách Viêm bộ không xa, một nhóm người đang bám đuôi nhau tiến về phía trước. Nhìn qua cái phong cách có một không hai kia thì có thể dễ dàng xem ra được chính là Thạch bộ.
Ngay sau cái buổi đêm hôm đó, Cốt đã triệu tập hơn một trăm chiến sĩ của Thạch bộ, bao gồm tất cả đồ đằng dũng sĩ hiện có cũng đều đi theo. Ỷ vào sức lực của mình, đám người này không chuẩn bị gì nhiều mà một mạch theo sau người dẫn đường lao tới Viêm bộ. Vốn cả đám nghĩ chỉ cần nhanh chóng tới nơi là sẽ có thịt thà ê chề đón bọn hắn, nhưng tuyết rơi dày làm cho bọn hắn di chuyển trở nên chậm hơn và mất sức hơn rất nhiều. Và thế là bi kịch đến, cả đám bây giờ vừa mệt vừa đói vừa lạnh, cũng may theo như người dẫn đường thì Viêm bộ đã ở ngay trước mắt, chứ nếu thêm chỉ một ngày nữa thì có lẽ đám người này chưa tới được mục tiêu thì đã sớm thất bại.
Ở trên lầu canh gác của Viêm bộ, nơi đây luôn luôn có người canh giữ cả ngày. Do mấy hôm nay bọn hắn được lệnh của Thủ lĩnh là phải hết sức chú ý tới bên ngoài nên cả đám đều không dám thả lỏng, mà ánh mắt lúc nào cũng chăm chăm nhìn bao quát xung quanh.
Bỗng từ xa phía dòng sông, thấp thoáng sau những thân cây khô đã trơ trọi. Vài bóng người từ từ xuất hiện, theo sau đó là một nhóm chắc phải hơn trăm người. Người nào người nấy đều cầm lao đá, đao đá hùng hùng hổ hổ. Chỉ nhìn qua là biết kẻ đến không thiện. Người trông giữ thấy vậy liền giật mình quay vào phía trong gào mồm thét lớn.
"Có người, có người t·ấn c·ông.....!"
Tiếng gào lớn nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám người đang làm việc phía bên trong. Do đã sớm đều được dặn dò trước nên đám người dù cho có hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Các chiến sĩ trong đội săn của Viêm bộ nhanh chóng chạy về phía tường bao đeo lên cung tiễn, rồi theo những bậc thang đất leo lên trên tường bao cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Nhóm người mới gia nhập thì nhanh chóng chạy trở về hang động rồi ngồi ở trong đó, bên ngoài Diệp và Tráng đã đứng sẵn để trông coi. Mặc dù đám người này thời gian gần đây không có biểu hiện gì lạ, nhưng Trần Huyền xuất phát từ sự cẩn thận nên vẫn yêu cầu đám người này khi có tín hiệu là phải lập tức quay trở lại hang, ai chống lệnh có thể g·iết ngay tại chỗ.
Còn về địch nhân thì chỉ cần hơn ba mươi chiến sĩ của Viêm bộ dựa vào công sự cùng bẫy rập là đã đủ để nuốt hết đám người bên ngoài rồi.
Riêng Trần Huyền thì vốn đang buồn chán vì không có chuyện gì làm mấy hôm nay. Bỗng nghe tiếng kêu gọi làm hắn lập tức phấn chấn, chờ đợi bao lâu cuối cùng cũng tới, hắn đã sắp chờ ra kén rồi. Không chậm hơn đám chiến sĩ là bao, khi nghe tiếng báo hiệu Trần Huyền liền lập tức xông tới leo lên trên tường phóng tầm mắt ra xa.
Từ phía bờ sông, đám Thạch bộ trông thấy phía trước ở bên trên cái dãy cây gỗ kì quái đã đứng đầy những người thì cũng liền không chờ đợi thêm nữa.
Không cần phải cổ vũ sĩ khí hay đe doạ uy h·iếp gì cho mất công. Hai bên gặp nhau lập tức lao lên đao thật thương thật chém g·iết, ai mạnh ai đông thì người đấy thắng, hết sức ngay thẳng hết sức tàn bạo.
Cốt vốn là tên điên có tiếng nên cũng chẳng nể nang gì mà lao lên đầu tiên, vừa chạy vừa la hét. Đám người phía sau thấy thủ lĩnh dũng mãnh như vậy thì cũng gào mồm lên mà chạy theo. Khổ nỗi mấy hôm nay Viêm bộ luôn dọn tuyết từ trong ra ngoài cho nên tuyết ở khu vực đó dầy hơn nhiều so với nơi khác. Mỗi một bước dẫm chân xuống thì tuyết cũng ngập lên tới đầu gối, thành ra đám người phải hết sức nhấc chân cao lên để rút ra. Thành ra nhìn động tác chạy bây giờ rất giống đang cố chạy nâng cao đùi.
Thử tưởng tượng một đám đàn ông lực lưỡng trọc đầu tay cầm lao đá khua khoắng loạn xạ trên đầu, mồm thì hò hét xong thân hình thì cứ co co lại mỗi khi nhấc chân lên chạy, hình ảnh đó sẽ hài hước cỡ nào.
Trần Huyền lúc này cũng không nhịn được mà ôm bụng cười ha hả, tay chỉ chỉ vào đám người phía xa: "Con bà nó! Một đám Đụt... Cười c·hết ta, hahahaaa"
Trái với Trần Huyền, đám tộc nhân đứng bên cạnh lại không thấy gì đáng cười cả, thậm chí hầu như tất cả đều hơi run run. Bởi bọn hắn chỉ có hơn ba chục người, trong khi đám bên dưới lại có hơn trăm, như bình thường thì không cần suy nghĩ cũng biết kết quả thế nào. Tuy rằng bên mình có tường thành cùng cung tiễn, bọn hắn cũng biết uy lực của hai thứ này, nhưng dù sao cũng chưa từng trải qua thực chiến nên lo lắng vẫn phải có. Thậm chí có người hơi mất bình tĩnh đã giương cung lên chờ sẵn, tay cầm cung hiện tại còn đang run rẩy.
Nhận ra sự căng thẳng của mọi người, Trần Huyền mới dừng cười mà quay qua trấn an.
"Bình tĩnh, hạ cung xuống dành sức đi. Chỉ cần làm theo hiệu lệnh của ta là được. Không phải căng thẳng, trước hết cứ xem lũ hề kia biểu diễn đã." Nói đoạn lại tiếp tục nhìn ra ngoài.
Đám người nghe Trần Huyền nói vậy thì cũng tạm thời lấy lại bình tĩnh, không phải vì bọn hắn không sợ nữa. Mà chỉ đơn giản là xuất phát từ lòng tin đối với thủ lĩnh, thủ lĩnh đã nói không sao thì chắc chắn sẽ không sao. Cho nên tất cả đều hạ v·ũ k·hí xuống rồi theo Trần Huyền nhìn về phía trước. Dần dần nét mặt của cả đám cũng dần dần trở nên kì quái, bởi thứ bọn hắn nhìn thấy quả thực là... khó mà nói lên lời!
Khoảng cách từ con sông tới Viêm bộ cũng phải vài trăm mét, cho nên đám người Thạch bộ không thể nhanh chóng chạy tới nơi. Theo thói quen từ những lần chiến đấu trước đó, đám người này ngay từ đầu đã dàn thành một hàng ngang chạy ngay phía sau thủ lĩnh với mục đích bao vây được đối phương.
Vốn chiến thuật này rất thích hợp để lấy nhiều đánh ít, nhưng đó là trong trường hợp bình thường. Đối diện với Viêm bộ thì thói quen này của Thạch bộ nhanh chóng lại biến thành bi hài kịch.
Trong khi cả đám đang vừa chạy vừa hò hét thì bỗng có vài tiếng "Sụt.." "Sụtt" "Sụttt,.." vang lên.
Vài người đang chạy nhiệt tình bỗng nhưng biến mất khỏi đám người. Dĩ nhiên là những người này đã may mắn dẫm đúng bẫy hố đã được Viêm bộ đào trước đó. Do dàn thành hàng ngang lên dù cho bên cạnh có người bỗng dưng biến mất cũng không gây lên quá nhiều sự chú ý. Bởi vậy số người dẫm phải hố cũng ngày càng nhiều.
Tuy rằng hố không đào quá sâu, cộng thêm tuyết dày nữa thì cũng chỉ tầm 2m. Cho nên những người rơi xuống hố chỉ cần gắng sức thì vẫn có thể trèo ra được, tuy nhiên vách đất đã sớm đóng băng trở nên rất trơn nhẵn dễ trượt, thành ra để leo ra ngoài cũng rất tốn sức. Những người leo ra được thành công thì cũng chả để ý gì nhiều mà lại tiếp tục gào mồm lên hùng hổ đuổi theo.
Tuy nhiên có vài tên phải nói là hết sức đen đủi, vừa leo ra được khỏi hố chạy thêm được mấy bước thì lại "SỤTTTT..." thân thể lại theo một cách hết sức quang vinh ngã cắm đầu xuống dưới. Vài lần như vậy, mấy tên này liền quyết định méo thèm leo lên nữa mà cứ nằm ỳ dưới hố. Dù sao bộ lạc cũng chắc chắn thắng, nằm đây nghỉ ngơi chờ người tới kéo lên là được.
Số lượng này cũng không phải là ít, suy cho cùng thì ngồi mát ăn bát vàng ai mà chả thích!