Chương 70: Thạch Bộ Lạc Âm Mưu
Thời gian dần dần trôi qua, mùa đông cũng càng ngày càng trở nên khắc nghiệt hơn. Tuyết rơi có lúc nặng lúc nhẹ nhưng tuyệt chưa bao giờ dừng qua, việc dọn tuyết cũng trở thành công việc hàng ngày cần làm của Viêm bộ.
Thông qua một thời gian cống hiến hết mình, đám nô lệ hiện tại thì cũng đã được phát quần áo chống lạnh. Tuy không phải đồ cao cấp như áo lông sói giống tộc nhân Viêm bộ, nhưng so với trước đó thì quả thật đã nâng tầm lên một độ cao mới, ít nhất thì hiện tại bọn hắn cũng có quần áo để che kín cơ thể chứ không phải chỉ có vài tấm da rách quấn thân như trước.
Do sinh hoạt ăn uống chung được một thời gian, đám nô lệ hiện tại cũng dần bắt chước theo lối sinh hoạt của Viêm bộ. Cho nên hình ảnh bây giờ là có một đám người lẫn lộn đang ngồi chổng mông đánh răng ở trước khu vực nhà vệ sinh. Không phân biệt nô lệ hay tộc nhân, cảm giác như mọi người đều rất hài hoà. Một phần cũng là do ảnh hưởng của Trần Huyền, nên tộc nhân Viêm bộ bây giờ trở nên rất hiểu chuyện, thông qua sự cố gắng của nhóm nô lệ thì tộc nhân Viêm bộ bây giờ đã không còn coi khinh họ như trước.
Riêng đám nô lệ thì ban đầu bị ép vào khuôn khổ cũng rất khó chịu, chả qua không phản kháng được cho nên phải cắn răng làm theo. Nhưng chỉ vài ngày, thấy được sự biến đổi của bản thân thì bọn hắn hiện tại rất là phục theo, thậm chí nếu có ai mắc lỗi thì không cần giá·m s·át mà chính bọn hắn sẽ là người đứng ra nhắc nhở. So với bộ lạc trước đây của bọn hắn hết sức bừa bộn bẩn thỉu, thì tại Viêm bộ mọi thứ đều rất trật tự sạch sẽ, ngay cả bọn hắn vốn trước đây rất hôi hám dơ dáy thì hiện tại mỗi người đều trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Tuy bọn hắn không quá thông minh, nhưng việc cơ bản là phân rõ hơn kém bọn hắn vẫn có thể làm được.
Mọi sự diễn ra hết sức thuận lợi làm cho chính mấy người Trần Huyền cũng khá ngạc nhiên. Tuy đã biết trước kết quả nhưng quá trình lại diễn ra suôn sẻ vượt quá mong đợi. Cứ đà này thì chẳng mấy chốc Viêm bộ sẽ hoàn toàn đồng hoá được đám nô lệ, thực lực của Viêm bộ cũng sẽ càng thêm vững chắc.
Tạm bỏ qua sự nhộn nhịp ở Viêm bộ. Không khí hiện tại ở Thạch bộ lại hoàn toàn khác.
Do số lượng tộc nhân khá đông cho nên hang động Thạch bộ lạc ở lại so với Viêm bộ trước đó cũng lớn hơn khá nhiều. Tuy vậy bên trong lại bừa bãi không chịu nổi, rác rưởi thậm chí chất thải lộn xộn khắp nơi, mùi h·ôi t·hối cộng thêm mùi khói từ những đám lửa hoà vào nhau tạo thành cái mùi hết sức tởm lợm. Tuy nhiên dường như đã sớm thành thói quen nên đám người trong đây dường như cũng không để tâm cho lắm.
Quay thời gian trở lại trước đó mấy ngày, khi mà tên theo dõi đã hết sức vất vả quay trở lại.
Trong hang động mờ tối, đám lửa ở giữa b·ốc c·háy hắt lại hình bóng vài người đang ngồi quây quần xung quanh. Nhìn qua đám người này đều hết sức cường tráng, trông đều mang vẻ thô cuồng tàn ác, đích thực là thủ lĩnh nào thì tộc nhân đó, quả không sai.
Khác với những nơi khác, tại Thạch bộ quyền nói chuyện lớn nhất không phải là Vu mà là Cốt thủ lĩnh. Sự này đơn giản là vì Vu của Thạch bộ là nữ, và cái tên tàn ác Cốt thủ lĩnh kia dĩ nhiên dám đem người ta ngủ mất. Không phải là hắn không tôn trọng thần linh mà vốn hắn chả coi thần minh là cái beep gì. Không thể không nói ở cái thế giới kính sợ thần quyền này thì hắn quả là một tên quái thai lập dị. Cộng thêm sự tàn bạo của gã làm cho cả Thạch bộ đều sợ hãi trước quyền uy của hắn. Cũng vì thế mà nguyên bản Thạch bộ vốn cũng không có gì lạ bỗng trở nên như một con chó điên có thể cắn loạn mọi thứ.
Rồi để cho người khác thêm sợ hãi, hắn liền bắt tất cả đàn ông trong bộ lạc cạo trọc đầu sau đó liền dùng màu để bôi trét lên. Quả thực hình tượng này giúp bọn hắn có lợi ích rất lớn mỗi khi có t·ranh c·hấp, bởi chỉ nhìn qua thôi thì đối phương đã bị chấn nh·iếp đến thua một nửa.
Hiện tại trong cả khu vực xung quanh này, Thạch bộ tự cho mình cái quyền coi tất cả mọi thứ đều là của mình. May ra chỉ có Muối bộ là có thể đè ép bọn hắn một hai, tuy vậy xô xát giữa cả hai cũng ngày một tăng lên, bởi vì số người Thạch bộ càng ngày càng tăng cho nên sự kính sợ của bọn hắn với Muối bộ cũng ngày càng không còn lại mấy.
Quay trở lại chuyện chính.
Khi mà tên theo dõi kia quay trở lại thì cũng qua gần một tuần, sự kì lạ của mùa đông năm nay đã bị cảm nhận ra đươc lờ mờ. Bởi trước giờ chưa từng có khi nào tuyết lại rơi liên tục như vậy cả. Nếu sự này cứ tiếp tục thì không cần nghĩ cũng biết nó sẽ khủng bố tới cỡ nào.
Vốn cho rằng mùa đông sẽ chỉ như mọi năm, cộng thêm lần này có được nồi gốm đổi từ Viêm bộ sẽ khiến bọn hắn trôi qua dễ dàng hơn. Nhưng xem tình hình này có lẽ sẽ không dễ dàng như bọn hắn nghĩ. Tuy rằng trường hợp xấu nhất có thể đem vài người vô dụng ra làm lương thực tạm thời nhưng đó cũng không phải cách lâu dài.
Đúng vậy! Ở Thạch bộ mỗi khi thiếu đồ ăn thì đều sẽ bắt lấy những người bị tàn tật hay những kẻ sắp c·hết đem ra g·iết lấy để chia cho đám người. Sự này vốn rất tàn ác nhưng lại chả có gì lạ đối với người nơi đây.
Tuy rằng trước đó đều như vậy, nhưng năm nay thì lại có chút khác biệt. Dã tâm của Cốt không thể bảo là không lớn, bản thân hắn muốn phải được làm thủ lĩnh của tất cả nơi đây chứ không phải cúi đầu trước ai. Cho nên hiện tại mỗi một người đối với hắn đều rất trân quý, sẽ không bỏ được mà đem ra làm thịt như trước.
Cũng may là Viêm bộ xuất hiện đúng lúc, một con dê béo mập mạp lại đang b·ị t·hương sắp c·hết quả là một miếng mồi thơm bày ra trước mõm của một con sói đói.
Vậy cho nên Cốt rất nóng lòng chờ đợi người báo tin quay trở lại. Thành ra tên thám tử kia mới trở về còn chưa kịp nghỉ ngơi hay kiếm gì bỏ bụng thì đã phải lê thân tới trước mặt Cốt để báo cáo.
Cốt ngồi bên đống lửa nhìn về phía người đang quỳ trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng, giọng hắn lạnh lẽo đặt câu hỏi.
"Nói..!"
Chỉ một chữ cũng đủ khiến tên thám tử đang quỳ bên dưới lạnh run, vội vàng cúi đầu xuống thấp hơn bẩm báo.
"Thủ lĩnh! Viêm bộ hiện tại cách chúng ta ba ngày đi đường. Bọn chúng đang ở một nơi khá kì lạ, là ở bên trong một hàng cây gỗ, không biết để làm gì?"
"Bọn chúng có bao nhiêu người?" Cốt giọng vẫn lạnh lẽo.
" Không quá rõ, bởi xung quanh cây cối đã bị chặt ngã hết, không thể đến gần nếu không sẽ bị bọn hắn phát hiện."
Tên kia trả lời, hắn biết câu trả lời này không thể thoả mãn được người trước mắt. Quả nhiên khi hơi ngẩng đầu lên thì hắn bắt gặp cặp mắt lạnh lùng đầy c·hết chóc kia đang nhìn mình. Hắn không tự chủ được mà toát mồ hôi kể cả bây giờ đang là mùa đông.
"Nhưng Viêm bộ bọn hắn không có bao nhiêu người, bởi khi thủ lĩnh Viêm bộ về tới thì chỉ có vài người già và trẻ con ra đón."
Cốt ngồi đó nghe vậy, trong ánh mắt gã như phát ra tia sáng. Hắn suy đoán quả không sai, Viêm bộ đã tổn thất nặng nề trước đó. Hiện tại hẳn là chỉ còn vài chục người, cộng thêm mấy chục tên nô lệ mới mua về.
Nghĩ tới đây, Cốt không nhịn được mà liếm mép. Sự giàu có bất ngờ của Viêm bộ hắn đã thèm muốn ngay từ khi còn ở Muối bộ, tuy nhiên hắn không động thủ luôn mà phải chờ đem hư thực tra xét rõ ràng.
Bây giờ sự thật đã phơi bày ra trước mắt, Thạch bộ chỉ cần tiến công một lần là có thể dễ dàng nuốt gọn Viêm bộ, tất cả những thứ hắn thèm muốn sẽ đều trở thành của hắn. Có những thứ này, sớm hay muộn Muối bộ cũng sẽ không còn là đối thủ của Thạch bộ. Còn hắn thì dĩ nhiên sẽ trở thành người đứng đầu của cánh rừng này.
Tương lai rực rỡ phía trước dần phủ kín tầm mắt Cốt làm cho hắn dần điên cuồng, hơi thở cũng gấp rút không thể kiềm chế.
Một lúc sau, hắn quay qua nhìn đám người ngồi bên cạnh lạnh giọng nói.
"Tất cả chuẩn bị, ta sẽ dẫn đầu đánh Viêm bộ, chúng ta sẽ g·iết và ăn sạch bọn nó. Có ai có ý kiến gì khác?"
Mấy người ngồi xung quang không ai dám lên tiếng phản đối. Cứ gọi là tập trung bàn bạc cho oai chứ thực tế từ trước đến nay mọi quyết định đều là do Cốt phát ra, bọn hắn chỉ cần chăm chăm làm theo là được. Riết rồi bọn hắn cũng chả thèm quan tâm, Cốt muốn bọn hắn đi hướng đông thì bọn hắn không đi phía tây là được.
Cũng do ảnh hưởng từ Cốt nên bọn hắn hiện tại cũng đều là thành phần cuồng chiến, cuồng huyết. Việc đi đánh chiếm nơi khác bọn hắn cũng đều rất thích làm, cho nên nghe quyết định này bọn hắn cầu còn chẳng được. Còn về vấn đề mùa đông tuyết lạnh bọn hắn cũng chả thèm nghĩ. Chỉ cần đánh thắng, bọn hắn chả lẽ còn thiếu da thú và đồ ăn?
Bởi vậy cho nên tất cả rất nhanh đều đồng thanh trả lời.
"Đánh, g·iết hết bọn nó!"