Chương 69: Lo Trước Khỏi Hoạ
Một đêm yên bình qua đi.
Viêm bộ sau khi thức dậy, như một thói quen bắt đầu nấu nước sau đó thì nghiền than để đánh răng rồi rửa mặt. Những chuyện này đối với tộc nhân Viêm bộ đã hết sức quen thuộc, nhưng đối với đám nô lệ thì lại hết sức kì khôi.
Bình thường vào mùa đông thì bọn hắn đều chui trong hang động đốt lửa sưởi ấm, trừ khi có việc gấp gì thì mới chui ra bên ngoài. Thế mà ở Viêm bộ thì ngược lại, tộc nhân Viêm bộ hoạt động hết sức nhộn nhịp, dường như mọi người không quan tâm lắm đến cái lạnh bên ngoài. Mà cũng phải thôi, cứ nhìn đống da sói đang khoác trên người thế kia thì thời tiết này cũng chưa đáng là gì.
Trong khoảng thời gian đám Trần Huyền đi tới Muối bộ thì tại Viêm bộ, Thảo cùng nhóm phụ nữ đã chế tác xong một loạt quần áo da theo thiết kế trước đó của Trần Huyền. Quần áo được may theo kiểu quần dài và áo măng tô kiếp trước nên giữ ấm rất tốt, các phần viền may cũng được dùng nhựa cây thu thập trước đó bít kín lại cho nên gió lạnh không thể lọt qua. Đám nô lệ ngồi trong hang nhìn ra hết sức thèm muốn, bọn hắn chưa ai từng nhìn thấy kiểu quần áo như vậy trước đây nhưng như vậy cũng không ngăn được sự thèm muốn từ sâu trong lòng.
Một lát sau, khi mà thức ăn đã được phân phát và dùng xong. Trần Huyền liền tập trung tất cả mọi người ra khoảng sân rộng rãi phía trước.
Nhìn quanh một lượt, có thể thấy rõ sự khác biệt giữa một bên thì quần áo giầy mũ đầy đủ ấm áp, một bên thì chân trần trong tuyết trên thân chỉ cuốn vài tấm da thú thô cứng rách rưới. Đám người này vì lạnh mà co ro lại với nhau trông hết sức tội nghiệp khổ sở.
Tuy vậy đây là điều cần thiết, Trần Huyền muốn cho đám nô lệ này hiểu thấu sự thống khổ của một nô lệ, để sau này khi đón nhận ân tình của hắn thì mới hết lòng cảm kích. Đây cũng một phần để các tộc nhân cũ nhận được một chút công bằng, cũng như một đoạn thời gian giảm xóc.
Khi mọi người đã dần ổn định lại, Trần Huyền mới bắt đầu lên tiếng.
" Ta biết ở đây tất cả mọi người, từ trước đến nay cứ đến mùa đông là sẽ chỉ biết ăn rồi ngủ trong hang. Nhưng bắt đầu từ nay, việc này không được phép xảy ra tại Viêm bộ nữa. Ta cho các ngươi ăn no, cho mặc ấm thì các ngươi phải dùng sức của mình để nhận lấy. Bất kể là ai, chỉ cần lười biếng ta sẽ lấy lại quần áo, thu lại đồ ăn, để cho nó phải chịu lạnh chịu đói như một nô lệ. Biết Chưa ?"
"Biết..!!!!!"
Một tiếng hô lớn đồng thanh từ các tộc nhân Viêm bộ. Bọn hắn bây giờ đã coi những lời nói của Trần Huyền như một điều không thể làm trái, bởi bọn hắn hoàn toàn hiểu rõ chỉ có nghe theo người thủ lĩnh trước mặt thì mới có thể sống cuộc sống thoải mái như hiện tại.
Sau khi nói xong với tộc nhân, Trần Huyền lúc này mới quay qua nhìn về đám nô lệ lúc này đã tím tái vì lạnh.
"Còn các ngươi..." Trần Huyền hơi dừng lại.
"Chỉ cần nghe lời, dùng sức làm việc, cho ta thấy được biểu hiện, thấy được trung thành của các ngươi. Ta sẽ để các ngươi thoát kiếp nô lệ mà gia nhập Viêm bộ, sẽ được ăn ngon mặc ấm như mọi người. Nhưng nếu ai muốn bỏ trốn... Giết!"
Trần Huyền giọng bình tĩnh, đến khi nói tới cuối cùng đã lạnh như băng làm đám người phía dưới rùng mình kính sợ.
Sau khi cảnh cáo một lượt, Trần Huyền bắt đầu phân chia công việc để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Trừ đám trẻ con được giao cho Nha đem đi dạy chữ như trước thì tất cả đám người lớn sẽ chia thành nhiều nhóm sau đó sẽ phân chia để dọn bớt tuyết bên trong khu vực Tường bao để tránh cho tuyết trở nên quá dày, sau khi dọn dẹp xong thì sẽ bắt đầu tiến ra bên ngoài đào hố bẫy.
Tuyết cũng mới rơi được mấy ngày cho nên cũng chưa coi như dày lắm, tuy vậy việc đào bới cũng không quá thuận lợi bởi vì nền đất đã dần kết băng trở nên cứng hơn rất nhiều. Tuy nhiên Thạch bộ sẽ không lập tức đến ngay, cho nên thời gian vẫn còn khá dư dả, mọi việc từ từ đến là được.
Các hố đều được đào sâu hơn một mét, sau này cộng thêm với tuyết dày nữa thì nếu có người rơi xuống sẽ khó có thể lập tức bò lên. Vốn Trần Huyền muốn cắm thêm cọc bên dưới nhưng nghĩ lại thì hắn liền bỏ đi ý nghĩ này. Thứ hắn cần là người sống khoẻ mạnh chứ không phải người tàn tật.
Hố được đào xong sẽ dùng cành cây và cỏ khô thu thập trước đó phủ lên. Dĩ nhiên độ chịu lực Trần Huyền đã tính toán từ trước đó, chỉ cần tuyết bên trên không dày quá 50cm thì sẽ không tự sập xuống được. Hố bẫy cũng không cần ngụy trang thêm gì vì việc này đã có tự nhiên lo.
Các hố được đào bất quy tắc trải rộng khoảng trống phía trước tường bao, Chỉ để lại một con đường thẳng tắp với cầu treo, nếu muốn ra ngoài chỉ cần căn hướng thẳng tắp là được, sẽ không lo tộc nhân bị ngã lầm.
Phần con hào chạy song song với tường bao cũng sẽ thường xuyên được thanh lý tuyết đọng mỗi ngày, đảm bảo cho đây là một chướng ngại lớn cho bất cứ ai muốn tiếp cận vào bên trong.
Sau khi chỉ đạo cho đám người quen với công việc, Trần Huyền liền để cho đội chiến sĩ canh chừng đám người sau đó cùng Vu quay trở lại bên trong.
Do cuộc chiến sắp tới khả năng sẽ có t·hương v·ong, cho nên Vu hiện tại cũng cần dành thời gian để chế tác Giáp cốt phòng cho trường hợp xấu xảy ra. Trần Huyền rảnh rỗi liền đi kiểm tra lại một lượt vật tư cần thiết.
Củi cùng cỏ khô được thu thập rất nhiều đang chất thành từng chồng lớn, hẳn sẽ đủ dùng qua mùa đông. Đồ gốm cũng được đốt thêm rất nhiều đủ cho mỗi người đều có. Khu vực nhà may, Thảo cùng nhóm của mình cũng đang rất tích cực làm việc để chuẩn bị thêm quần áo.
Thấy mọi thứ đều đúng với kì vọng làm Trần Huyền cảm giác hết sức vui mừng.
Leo lên phía trên cổng thành, nhìn khung cảnh lao động nhộn nhịn trước mặt. Không thể phủ nhận trong lòng Trần Huyền xuất hiện cảm xúc có chút thành tựu.
Đang hưởng thụ phút thư giãn hiếm có, bỗng Trần Huyền chú ý tới phía bên dưới đang có chuyện gì đó.
Phía bên dưới, đám người đang rất tập trung vào công việc của mình, đám nô lệ mặc dù rất lạnh nhưng vì được ăn no cũng đang gồng hết sức có thể để làm việc. Tộc nhân Viêm bộ vốn khoẻ mạnh lại được mặc ấm nên dĩ nhiên không có lí gì lại thua đám nô lệ gầy yếu kia. Mọi người như đang so bì với nhau nên tiến độ cũng coi như rất khả quan.
Trong đám nô lệ đang làm việc bỗng có một người đột ngột bỏ chạy ra phía bên ngoài. Tráng đang đứng canh gác cách đó không xa thấy vậy thì tưởng rằng người kia đang muốn chạy trốn. Không chần chờ, Tráng lao tới đuổi theo. Những tưởng tên kia sẽ bỏ chạy thục mạng, nhưng không...! Người kia chạy ra xa đám người một quãng bỗng dừng lại, rồi sau đó dùng tay xách lên lớp da thú đang quấn quanh eo rồi ngồi sụp xuống. Không cần xem tiếp về sau cũng có thể đoán được tên kia chuẩn bị làm gì.
"Mẹ nó! Dừng lại..."
Tráng quát lớn làm người kia vốn đang chuẩn bị trao trả tinh hoa về đất bỗng giật mình co rúm lại. Những thứ chuẩn bị tung ra thì cũng chạy ngược vào trong.
"Ta...ta...ta đi thải. Ta không chạy!"
Tên kia run rẩy trả lời, bởi ánh mắt Tráng bây giờ thật con mẹ nó doạ người.
"Không được đi thải ở đây. Quay lại bộ lạc, vào nhà vệ sinh." Tráng quát lớn.
"Nhà..Nhà vệ sinh?"
Tên kia ấp úng nhắc lại cái tên có chút kì lạ.
"Đi thải ở đâu mà không được?"
Đám nô lệ cũng xì xào bàn tán, đồng ý với người kia, còn tộc nhân Viêm bộ nghe thấy vậy thì tỏ rõ vẻ khinh bỉ trên mặt.
Trần Huyền thấy vậy thì không nhịn nổi cười. Đám tộc nhân Viêm bộ hiện tại khinh bỉ người ta mà không nhớ đến bản thân mình. Trước đây lúc Trần Huyền mới bắt buộc việc đi vệ sinh đúng chỗ thì đám người này có bao nhiêu khó chịu, thì bây giờ liền có bấy nhiêu lên mặt.
"Đây là lệnh của Thủ lĩnh!"
Nghe Tráng nói vậy, người kia liền không dám làm trái. Sau đó liền ráng nhịn lại rồi đi theo Tráng trở lại bộ lạc.
Khúc nhạc dạo qua đi, đám người lại bắt đầu quay lại công việc. Dù sao thủ lĩnh vẫn còn đang đứng giá·m s·át, nên chả ai dám trộm lười.