Chương 68: Kế Hoạch Mùa Đông - Đồng Hoá Nô Lệ
Không để Trần Huyền đợi thêm quá lâu, Thạch bước xuống giường đất đi ra gian giữa ngôi nhà.
"Lúc trước mẹ con khi bắt đầu sở hữu huyết hung thì cũng đã từng xảy ra tình trạng tương tự, nhưng về sau mẹ con bắt đầu tập một vài động tác gì đó khá kì quái. Nhưng quả thật từ khi đó về sau mẹ con càng ngày càng dễ dàng khống chế huyết khí trong cơ thể hơn."
"Khi con bắt đầu có những dấu hiệu bất ổn thì mẹ con đã có đề phòng nên đã dạy lại những động tác đó cho ta, để phòng khi con cần dùng đến. Hiện tại con có vẻ như không đợi thêm được nữa. Các động tác này sẽ giúp con kiểm soát huyết hung phần nào, cho tới khi con thức tỉnh thành công thì huyết hung sẽ không còn đáng lo nữa."
Nói xong, Thạch bắt đầu biểu diễn một loạt các động tác trông hết sức kì quái, hay có thể nói là nó trông hơi vô lý đối với hình thái của cơ thể.
Trần Huyền cũng không nói gì mà tập trung bắt chước theo. Các động tác Thạch làm tuy là có hơi kì quặc nhưng hắn lại không có vẻ gì là thấy khó khăn, ngay cả Nha đứng bên cạnh cũng nghịch ngợm học theo, tuy rất buồn cười nhưng nhìn qua cũng không thấy có vấn đề gì.
Nhưng đổi lại Trần Huyền thì khác, khi hắn bắt đầu học theo thì trong cơ thể hắn xuất hiện một cảm giác rất khó chịu, thậm chí ẩn ẩn có chút đau đớn. Mỗi cái vung tay nhấc chân với hắn đều vô cùng nặng nhọc, cảm giác như bản thân đang phải phụ trọng thêm cả một tảng đá lớn vậy.
Một bộ mười động tác, Trần Huyền mới chỉ thực hiện được vài lần mà hắn nhìn như vừa được vớt từ dưới nước lên. Mùa đông lạnh căm căm mà hiện tại Trần Huyền cảm thấy như đang chôn mình trong lò than vậy. Rõ ràng những động tác này không tầm thường, mẹ hắn từ đâu có được thứ này thì có lẽ phải đợi tới khi tìm được người rồi may ra mới có câu trả lời, nhưng trong thâm tâm Trần Huyền cũng cảm thấy mẹ hắn có lẽ thân thế cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Sau khi đã nhớ được những chi tiết cần thiết, Trần Huyền liền ngồi xuống nghỉ ngơi lấy lại hơi thở. Ba người Thạch, Nha và Vu cũng ngồi xuống uống nước ấm chờ đợi, bọn hắn biết Trần Huyền có điều muốn nói với mình.
Một lát sau, khi cơ thể đã đỡ mệt mỏi, Trần Huyền đi tới uống một bát nước lớn sau đó ngồi xuống nghiêm túc nhìn về ba người.
"Lần giao dịch này Viêm bộ chúng ta thu hoạch rất lớn mọi người cũng đã biết, nhưng theo đó là nguy cơ ta cần phải đối mặt cũng không kém là bao. Các bộ lạc khác ngoài Bạch bộ thì đều coi chúng ta là mục tiêu, nhất là Muối bộ, bọn hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta!"
"Thêm nữa là lần này nô lệ mua về khá nhiều, đã gần như ngang ngửa với tộc nhân. Tuy đa phần là phụ nữ và trẻ em, đàn ông tuy ít nhưng nếu không cẩn thận có thể sẽ là mấu chốt cho sự nổi loạn, đe doạ an toàn của Viêm bộ. Cho nên việc để bọn họ thành tâm gia nhập với chúng ta là điều cấp thiết cần làm."
"Sao thủ lĩnh biết ba bộ lạc kia sẽ đánh chiếm chúng ta? Viêm bộ hiện tại tuy đã mạnh hơn nhiều trước đó, nhưng một lúc đối đầu với cả ba bộ lạc vẫn là điều không thể!" Vu có hơi sốt sắng lên tiếng.
"Không sao, tuy nói là ba bộ lạc kia đều có mục tiêu chung là Viêm bộ nhưng bọn chúng sẽ không hợp tác với nhau. Khối thịt ngon này làm gì có ai muốn chia sẻ, huống chi trong mắt bọn hắn chúng ta chỉ là những con mồi tuỳ thời có thể săn bắt thôi!" Trần Huyền chậm rãi.
"Muối bộ tạm thời không biết vị trí của chúng ta nên bọn hắn sẽ không mạo hiểm t·ấn c·ông chúng ta vào mùa đông. Còn lại Thạch bộ và Thụ bộ thì Thụ bộ không đáng phải lo, Thạch bộ mới là việc chúng ta cần quan tâm lúc này."
"Ta cố tình để bọn hắn thấy chúng ta đang rất yếu kém chính là để khơi dậy sự tham lam của chúng. Thạch bộ không phải rất tham tàn hiếu chiến sao? Đưa một con mồi béo tốt lại đang b·ị t·hương ra trước mắt thì bọn chúng sao có thể kìm lòng được!" Trần Huyền cười lạnh.
"Ngươi cố tình muốn để Thạch bộ tới đây đánh chúng ta?" Nha có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy! Ta đã gặp Cốt, thủ lĩnh của Thạch bộ. Hắn đang rất tức giận với ta, thêm nữa Viêm bộ trong mắt hắn đã trở thành miếng mồi béo bở, chỉ cần cho hắn một lí do thì với tính nóng nảy bá đạo, cộng thêm sự tham lam của hắn thì sẽ không bỏ qua việc này. Chúng ta chỉ cần chờ bọn hắn tới, sau đó dựa vào tường bao cùng cung tiễn, dây ném đá là đủ cho bọn chúng có đi mà không có về."
Vu cùng Thạch nghe đến đây thì đều thấy tính khả thi trong đó, nhưng dường như Vu vẫn cẩn thận cân nhắc điều gì?
"Ta cảm thấy việc này có thật sự cần thiết? Dù sao chúng ta nhờ Thủ lĩnh mà vẫn ngày một tốt hơn, chưa kể như thủ lĩnh nói trước đó thì Bạch bộ sớm muộn cũng gia nhập với chúng ta. Vậy nên có cần mạo hiểm thế không?"
"Chúng ta thiếu người, thiếu rất nhiều, cho nên cần cấp bách chiếm đoạt chứ không thể chờ đợi lũ trẻ lớn lên. Không chỉ Thạch bộ, mà ngay cả Thụ bộ thậm chí Muối bộ cũng phải thuộc về chúng ta!" Trần Huyền khẳng định.
Câu nói này của Trần Huyền làm ba n·gười c·hết lặng, bọn hắn không ngờ Trần Huyền lại có ý nghĩ kinh khủng, táo bạo đến thế. Việc này bọn hắn quả thực trong mơ cũng chưa từng nghĩ đến. Đừng nói mở rộng bộ lạc, trước khi Trần Huyền lên làm thủ lĩnh, ngay đến việc đủ ăn thì bọn hắn cũng chả thể tự mình lo được.
"Chưa nói đến việc đánh thắng hay không, không phải con nói nô lệ quá nhiều sẽ bất lợi với chúng ta hay sao? Hiện tại đã vậy, nếu như thực sự chiếm đoạt cả ba bộ lạc kia thì số người quá đông, ta sợ bọn chúng sẽ làm loạn!" Thạch có chút lo lắng.
"Cha yên tâm! Chuyện này nói khó cũng không hẳn là khó."
"Mọi người nói xem, hiện tại cái gì là nỗi lo lớn nhất với con người nơi đây?"
"Đương nhiên là đồ ăn!" Nha nhanh nhảu đáp lời.
"Đúng vậy! Là đồ ăn, khi đám người kia ở bộ lạc phải chịu đói chịu khổ, thì đến Viêm bộ chỉ cần chịu làm việc ngoan ngoãn, chúng ta sẽ cho bọn hắn được ăn no, được mặc ấm. Còn những ai muốn gây sự chỉ cần nhốt lại bỏ đói vài hôm là sẽ không có chuyện. Chỉ cần một thời gian ngắn, dù muốn hay không bọn hắn sẽ đều cam tâm tình nguyện với Viêm bộ. Con người một khi đã quen với sự no đủ thì sẽ không bao giờ muốn quay lại cảnh đói khổ nữa."
"Điều này ta hiểu được, nhưng tộc nhân Viêm bộ vốn ít, nếu bọn chúng quá đông thì chúng ta sẽ khó để quản lí, chưa kể đến dũng sĩ...." Nói đến đây Thạch có chút ngập ngừng.
Trần Huyền nghe vậy liền hiểu ý của Thạch, hắn lo lắng rằng dũng sĩ của bộ lạc khác nhiều hơn Viêm bộ, tuy hắn đã là cao cấp dũng sĩ nhưng hắn thực sự vẫn có chút lo lắng. Biết được điều này, Trần Huyền chỉ cười cười, nhưng nụ cười này của Trần Huyền có chút sắc lạnh.
"Ai nói ta sẽ để lại dũng sĩ! Ta chỉ cần người bình thường, còn dũng sĩ sao? Ta không cần nhiều đến vậy! Cho nên trừ một sốt ít có thể giữ thì phần đa còn lại.... Giết Hết!"
"Giết? Có phải có chút lãng phí không? Dù sao thì..."
"Không g·iết thì để bọn chúng làm loạn sao? Chúng ta không có thời gian rảnh để thử thách với bọn hắn. Chưa kể qua đầu năm nay chúng ta sẽ thức tỉnh thêm dũng sĩ cũng sẽ không ít. Mà những người này do được Vu của chúng ta làm lễ thì trong thâm tâm sẽ liền trung thành với chúng ta." Trần Huyền giải thích.
Nghe Trần Huyền đã có kế hoạch rõ ràng cho nên ba người kia cũng không ý kiến gì thêm. Bọn hắn đều nghĩ Trần Huyền cấp tốc muốn mở rộng bộ lạc như vậy là để dễ dàng tìm kiếm lại mẹ và anh trai của mình. Tuy nhiên đấy cũng là một trong những lí do nhưng quả thật không phải lí do chính, thứ Trần Huyền muốn thực sự là thay đổi hoàn toàn phương cách sinh tồn của bộ lạc.
Cứ như vậy cả bốn người ngồi trong nhà trên chiếc giường ấm áp mà bàn bạc về các công việc cần làm sắp tới trong mùa đông.
Mặc cho bên ngoài gió tuyết vẫn đang thét gào vần vũ.....