Chương 67: Chân Tướng
Cả ba người còn lại đều không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế nên đều có chút luống cuống không biết phải làm sao.
Thấy Trần Huyền có vẻ càng lúc càng nghiêm trọng. Thạch nhanh chóng vận sức khống chế lại Trần Huyền. Vu và Nha thì chạy vội qua căn phòng bên cạnh lấy ra vài loại cây cỏ gì đó bắt đầu nghiền nát rồi hoà với nước sau đó đem cho Trần Huyền uống.
Trần Huyền lúc này đã gần như đánh mất lí trí, hắn cố sức vùng vẫy gào thét trong điên cuồng. Nhưng sức mạnh cao cấp của Thạch cũng không phải để bài trí, dù Trần Huyền có phản kháng cỡ nào cũng không thể thoát khỏi kiểm soát của Thạch.
Mất một lúc sau, có vẻ như thứ nước Vu cho Trần Huyền uống đã phát huy tác dụng, những tia máu trên người hắn mới dần rút đi, tâm trí cũng dần tỉnh táo trở lại.
"Có chuyện gì vậy? Ta cảm giác trước đó không thể khống chế được mình!" Trần Huyền yếu ớt dò hỏi.
Thạch có chút ngần ngừ, xong sau đó hắn liền thở dài, Thạch biết bản thân cũng không giấu được lâu hơn nữa, cuối cùng Thạch quyết định sẽ nói cho Trần Huyền biết tất cả mọi chuyện.
"Ta nói chuyện này con phải giữ bình tĩnh, trạng thái vừa rồi của con không nên tái hiện nữa."
"Cha nói đi, con sẽ cố gắng."
Trần Huyền đáp, hắn quá muốn biết chuyện gì đã xảy ra với bản thân mình.
Uống một hớp nước nóng, Thạch lúc này mới nói.
" Do con chưa thức tỉnh nên chưa thể nhìn thấy năng lượng của mọi vật. Trong mắt của dũng sĩ, mọi thứ trên đời này đều toả ra một nguồn năng lượng nhất định. Dựa vào độ mạnh yếu người ta phân ra các cấp bậc của dũng sĩ. Thú vật cũng vậy, cũng từ luồng sức mạnh toả ra có thể phân biệt là dã thú hay hung thú. Khi sử dụng sức mạnh trên người dũng sĩ sẽ toả ra nguồn năng lượng màu xanh lam, còn của Hung thú thì là màu đỏ. Nguồn năng lượng khi con sử dụng sức mạnh hiện tại cũng là màu đỏ. Nó không giống dũng sĩ mà ngược lại thì tương tự như sức mạnh của Hung thú"
"Trước mẹ con là Thanh thì không có ai, hoặc có lẽ là chưa có ai biết tới con người cũng có loại năng lượng này. Cho nên mẹ con tự đặt tên cho nó là Huyết hung, cũng gọi là Huyết chiến sĩ. Khác với dũng sĩ tăng sức mạnh dựa vào việc tập luyện và uống máu hung thú đã được pha chế thì Huyết hung sẽ dùng trực tiếp máu của hung thú để rèn luyện. Tuy vậy nhưng trong máu của hung thú sẽ còn sót lại ý chí của chúng, cho nên nếu không qua pha chế thì bản thân phải tự chống chọi lại sẽ rất nguy hiểm, có thể phát điên bất cứ lúc nào."
"Vậy trạng thái của con bây giờ là do chịu ảnh hưởng bởi máu của hung lang?" Trần Huyền dần hiểu ra.
"Đúng vậy! Ban đầu khi mẹ con thức tỉnh sức mạnh này cũng cần thời gian khá lâu mới có thể khống chế lại nó. Nhưng sau khi sinh ra con ra thì không biết có phải là do con di truyền lại sức mạnh đó hay không, mà cả hai mẹ con mỗi khi ở gần nhau là thường xuyên ảnh hưởng lẫn nhau làm xảy ra nhiều chuyện. Nó chỉ bình ổn trở lại khi mẹ con đột phá lên trung cấp Chiến tướng. Khi mà chúng ta dần an tâm thì con lại bắt đầu có những dấu hiệu bất ổn."
"Bất ổn?"
Trần Huyền xen vào.
"Đúng vậy, lúc đó thi thoảng con sẽ trở lên ngây ngô, trong miệng luôn lẩm bẩm thứ gì đó mà không ai nghe hiểu, đôi khi còn dùng cành cây viết lên trên đất những kí tự gì đó rất kì lạ. Đúng rồi! là những chữ viết hiện tại con đang dạy chúng ta. Lúc mới vài tuổi con đã viết những thứ đó ra rồi, nhưng cụ thể lúc đó con viết những gì thì ta nhớ không rõ."
"Chuyện này làm phiền ta và mẹ con rất lâu, hai ta cứ nghĩ là do hai mẹ con ảnh hưởng lẫn nhau. Cho nên sau đó khi bị Lang bộ lạc t·ấn c·ông chúng ta mới quyết định chia nhau ra, vừa để dễ dàng trốn thoát, phần cũng vì mẹ con muốn tránh xa khỏi con, cô ấy sợ nếu tiếp tục ở bên con thì con sẽ gặp nguy hiểm."
"Sau đợt đó con rất thường xuyên đột nhiên ngất đi, sau khi tỉnh lại liền không còn nhớ gì nhiều. Do lúc đó con còn khá nhỏ, chúng ta sợ con sẽ không kiểm soát được bản thân mà tự gây hại cho mình, cho nên ta và Vu mới quyết định không nói chân tướng cho con biết."
"Còn hiện tại, Thanh và Tiêu thế nào hay đang ở đâu.. ta cũng không biết! Không có tin tức gì của họ. Vì Viêm bộ sau lần đó tổn thất nặng nề, sống sót cũng là chuyện khó nói, nên từ đó đến nay chúng ta cũng không có khả năng đi tìm kiếm mẹ và anh con."
Nói đến đây Thạch đã hơi nghẹn ngào, hắn luôn tự trách bản thân mình không làm được nghĩa vụ của một người chồng người cha vì đã không thể bảo vệ được chính gia đình của mình.
"Chuyện là như thế sao! Con hiểu rồi, cha yên tâm. Nhất định nếu hai người còn sống, chúng ta sẽ tìm được họ, bằng mọi giá!" Trần Huyền nói giọng chắc nịch.
Vốn trước đó có nhiều thắc mắc, nhưng bây giờ Trần Huyền đã gần như hiểu rõ mọi chuyện. Hắn những tưởng là bản thân xuyên không qua đây, nhưng từ lời kể của Thạch vừa rồi thì bản thân hắn hẳn là trọng sinh mới đúng.
Khi cơ thể này được sinh ra thì bên trong có thể đã chứa đựng song song hai linh hồn. Có lẽ là do tác động của việc trùng sinh mà linh hồn của hắn luôn yếu ớt chìm trong im lặng, linh hồn của Huyền kiếp này vẫn luôn chiếm vị trí chủ đạo.
Nhưng càng về sau, linh hồn hắn dần hồi tỉnh, cũng dần trở lên mạnh hơn. Hai linh hồn ảnh hưởng lẫn nhau trở nên hỗn loạn nên mới có chuyện Thạch nói lúc trước. Mọi chuyện cứ như thế cho tới vài tháng trước cơ thể này xảy ra biến cố làm cho linh hồn hắn triệt để thức tỉnh chiếm quyền chủ đạo, thậm chí là cắn nuốt luôn phần linh hồn của Huyền. Do vậy mới khiến hắn cảm giác như bản thân bất chợt xuyên qua nhập vào cơ thể này. Chứ thực ra hắn đã luôn tồn tại ngay từ đầu. Kí ức hắn nhận được vốn không phải của Huyền mà đó cũng là kí ức của bản thân hắn.
Điều này cũng chứng minh việc tại sao hắn lại có tình cảm đặc biệt sâu sắc với Thạch cũng như Thanh và Tiêu, kể cả Nha nữa. Trước đó hắn cũng chỉ nghĩ là do ảnh hưởng sót lại của thân thể, nhưng không ngờ đó lại là tình cảm chân thành của chính bản thân hắn.
Sau khi lí giải mọi chuyện, Trần Huyền cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Ít nhất hắn cũng biết được mẹ và anh trai hắn có thể vẫn còn sống.
Trước đó vốn hắn đã có ý muốn phát triển Viêm bộ trở thành một thế lực lớn, hiện tại suy nghĩ ấy càng thêm chắc chắn. Để có thể dễ dàng tìm kiếm lại được hai người thân của mình, Viêm bộ buộc phải mở rộng hơn nữa. Mà để như vậy thì cả cõi Nam hoang này đều phải bị hắn khống chế.
"Được rồi, chuyện Huyết hung con sẽ cố gắng kiểm soát nó. Bây giờ chuyện quan trọng hơn là mùa đông tới rồi, chúng ta cần có kế hoạch cho tương lai sắp tới."
"Huyền... Thực ra thì sức mạnh của con có thể khống chế được!" Thạch nhìn qua Trần Huyền nói.
Vốn đang chuẩn bị đem kế hoạch ra bàn bạc với mọi người, nghe Thạch nói làm Trần Huyền không thể không tạm dừng lại. Nếu thực sự có cách có thể kiểm soát được huyết khí trong người thì thực sự là quá tốt. Ở thế giới này, bản thân mạnh mới có thể sinh tồn thoải mái chút, ai mà biết nguy hiểm sẽ tới bất ngờ thế nào. Thay vì phụ thuộc vào người khác, thì tự dựa vào bản thân vẫn là có đảm bảo hơn.