Chương 66: Chuyện Xưa Của Viêm Bộ
Trong khi cả ba người đang trò chuyện câu được câu không thì Vu lúc này dường như mới hồi thần lại.
"Khụ khụ.. Mọi người thông cảm, già rồi! Đầu óc có chút chậm."
"Không sao! Chuyện Vu định nói là chuyện gì mà thấy thái độ của hai người có vẻ nghiêm trọng?" Trần Huyền khoát khoát tay.
"Chuyên này vốn chưa định nói với hai nguơi bây giờ mà phải đợi tới qua lễ trưởng thành. Nhưng chuyện xảy ra bất ngờ, thêm nữa thời gian qua thủ lĩnh đã chứng minh được năng lực của mình nên nói cho người biết trước cũng không sao." Vu nhìn hai người Trần Huyền và Nha từ tốn nói.
"Trước khi nói về sức mạnh của Thủ lĩnh thì phải nói trước về nơi chúng ta đang sinh sống đã."
Quả thật Trần Huyền từ khi xuyên qua tới giờ thì vẫn còn chưa thực sự hiểu rõ về nơi đây, ngoài việc biết nơi đây còn nguyên thuỷ mông muội ra thì hắn lại hoàn toàn không biết gì hết. Vốn muốn định tìm thời gian rảnh để nói chuyện với Vu thì ai ngờ bây giờ Vu lại chủ động nói với hắn. Như vậy cũng tốt, cũng coi như bớt việc.
"Nơi đây được gọi là Nam Hoang, khắp nơi là rừng rậm sông suối. Chủ yếu là nơi tập trung của các bộ lạc cỡ trung và cỡ nhỏ, ngoài ra còn một số nhóm người lang thang rải rác khắp nơi. Mấy bộ lạc xung quanh đây ngay cả Muối bộ thì đều coi như là tiểu bộ lạc. Xung quanh có trung đẳng bộ lạc hay không ta cũng không quá rõ, tiểu bộ lạc muốn tấn thăng thành trung đẳng cần nhân số ít nhất là hai ngàn người và phải có cao cấp dũng sĩ. Khi đã đủ điều kiện cần thiết thì cần chuẩn bị cống phẩm tế lễ thần linh để báo cáo thì mới được."
"Cao hơn trung đẳng bộ lạc là đại bộ lạc, muốn trở thành đại bộ lạc thì ít nhất phải có mười ngàn người và phải có Chiến tướng sức mạnh. Các đại bộ lạc sinh sống chủ yếu ở Bắc Nguyên, đó là nơi bằng phẳng rộng bạt ngàn, không có nhiều rừng rậm như Nam Hoang, ở nơi đó săn bắn dễ hơn nhiều nên có rất nhiều đại bộ lạc ở đó sinh sống. Dọc theo Nam hoang cùng Bắc nguyên là một dãy núi lớn cao chọc trời, kéo dài không thấy kết thúc. Bên kia dãy núi có thứ gì thì cũng không ai biết."
"Chúng ta Viêm bộ... Nguyên bản cũng là một đại bộ lạc ở Bắc Nguyên!"
Nói đến đây Vu có chút dừng lại, nhớ lại chuyện này làm lão có chút đượm buồn.
"Cái gì!"
Trần Huyền và Nha đều há mồm, không dám nghĩ tới Viêm bộ lại đã từng là một đại bộ lạc có hơn mười ngàn người. Chuyện gì đã xảy ra khiến Viêm bộ phải lưu lạc tới nông nỗi này, thậm chí đã từng chỉ còn chưa tới một trăm người?
"Là do mẹ con!"
Có vẻ như nhìn thấy nghi hoặc của Trần Huyền, Thạch ngồi đó trả lời. Câu trả lời mang theo chút bất lực nhưng có thể nghe ra không có chút trách cứ nào trong câu nói.
"Khoan! Chuyện này là sao?" Trần Huyền có chút to đầu.
"Thứ sức mạnh của con ban nãy là di truyền từ mẹ con mà có."
"Nói như vậy...." Trần Huyền hơi suy tư sau đó nói.
"Mẹ ta thức tỉnh sức mạnh này, sau đó giống như ta bị mất kiểm soát? Vì thế mà ra tay tàn sát mọi người"
"Không! Mẹ con không phải người như vậy, đối với mẹ con thì tộc nhân còn quan trọng hơn hết thảy. Làm sao lại có thể ra tay với mọi người được!" Thạch run run đáp lời, nhắc lại chuyện cũ làm hắn có chút nghẹn ngào .
Vu ngồi bên vỗ vỗ vai Thạch giúp hắn bình tĩnh lại.
" Cô ấy tuy có sức mạnh giống ngươi bây giờ nhưng lại khống chế rất tốt. Tuy nhiên ban đầu quả thật có nhiều lần mất khống chế, dẫn đến việc chém g·iết các bộ lạc khác. Là Lang đại bộ lạc, bọn hắn sợ cho nên dùng việc mẹ ngươi mang đồ đằng máu vu oan cho cô ấy là ma quỷ. Sau đó liên hợp với các bộ lạc khác tiến đánh Viêm bộ."
"Mặc dù Viêm bộ lúc ấy không yếu, nhưng cũng không chống lại được nhiều bộ lạc hợp lực. Cuối cùng chúng ta không địch lại phải rút vào Nam Hoang với chưa tới hai ngàn người. Vì hầu hết đều mang thương cộng thêm không quen thuộc hoàn cảnh nên sau đấy lần lượt có n·gười c·hết, có người rời đi. Cuối cùng Viêm bộ hơn mười ngàn người chỉ còn lại chưa tới một ngàn, trong đó hầu hết là phụ nữ và trẻ em."
"Lưu lạc một thời gian thì cha ngươi gia nhập vào Viêm bộ, sau đó cùng mẹ ngươi sinh ra hai con là Tiêu và ngươi." Vu nói đến đây thì không nói nữa, có vẻ hắn cũng không muốn nhớ lại thêm những chuyện không vui trước đây.
Thạch ngồi nghe Vu nói nãy giờ thì cũng đã bình tĩnh lại. Thấy Vu không nói nữa hắn liền tiếp lời.
"Về sau chúng ta tưởng rằng đã an toàn nên tìm một nơi định cư lại, tới khi các ngươi được 7 tuổi thì bất ngờ người của Lang bộ lại tìm đến. Một trận chiến nữa lại diễn ra, tuy rằng lúc này mẹ ngươi đã là trung cấp Chiến tướng nhưng bọn chúng quá đông nên chúng ta vẫn không địch lại. Trong lúc hỗn loạn thì chúng ta bị tách ra thành nhiều nhóm nhỏ bỏ chạy, mẹ ngươi dẫn theo Tiêu, ta và Vu dẫn theo ngươi. Từ đó đến giờ đã lâu rồi nhưng vẫn không có tin tức gì của hai người họ."
Trần Huyền nghe đến đây liền có chút choáng váng:
"Chuyện này...! Nhưng cũng không thể chỉ vì mẹ ta mạnh mẽ mà phải bị đuổi tận g·iết tuyệt như thế chứ? Dù sao mọi người đã rời đi Bắc Nguyên!"
"Đúng vậy. Nếu chỉ có như thế thì Viêm bộ có thể bảo vệ được mẹ ngươi, nhưng... cô ấy, không c·hết được!" Nói đến đây Vu có chút run giọng, có thể thấy đã sống lâu như lão mà nhắc tới chuyện này cũng có chút mất bình tĩnh.
"Không c·hết? Sao lại có người không c·hết được?"
Trần Huyền lúc này đầu óc đã có chút đứng máy.
"Không hẳn là không thể c·hết. Nhưng mẹ ngươi mỗi lần b·ị t·hương, dù có nghiêm trọng đến mấy đi nữa thì đều hồi phục cực nhanh mà không cần chữa trị, chỉ cần uống máu của hung thú. Mà sau mỗi lần b·ị t·hương như vậy mẹ ngươi lại mạnh lên rất nhiều. Các đại bộ lạc khác sợ mẹ ngươi sẽ phá vỡ cân bằng nên mới bằng mọi giá muốn g·iết mẹ ngươi bằng được."
"Cmn! Nói như vậy, từ khi mẹ ta chưa gặp cha thì đã là Chiến tướng rồi?" Trần Huyền vừa nói vừa nhìn Thạch với ánh mắt nghi ngờ. " Mà Cha lúc đó mới chỉ là trung cấp dũng sĩ?"
Nhìn ra ánh mắt có chút khinh bỉ của Trần Huyền làm Thạch có chút thẹn quá hoá giận:
" Tên nhóc nhà ngươi nói linh tinh, ta và mẹ ngươi chính là vừa thấy đã yêu, không quan tâm thực lực."
"Ha ha ha, vậy sao? Ta nhớ không nhầm thì Thanh là người đánh ngươi không còn sức phản kháng rồi đem ngươi vào hang động, sau đó mới có hai tên nhóc không phải sao?" Nhắc đến chuyện này vốn có chút u ám Vu cũng không nhịn được mà cười lớn.
Mẹ nó! Không ngờ lại có chuyện này, mẹ hắn khi xưa quả thật hổ báo cáo chồn. Như vậy thì không hiểu cha hắn đánh giá mẹ hắn dịu dàng ở chỗ nào nữa, Trần Huyền thầm nghĩ.
"Chuyện này...chuyện này! Chả qua là ta không muốn đánh lại thôi."
Thạch quẫn bách trả lời, không biết có phải do ánh lửa hay không mà mặt hắn hiện tại đã đỏ lựng cả lên.
Nha ngồi bên cạnh nãy giờ, nghe được chuyện mang tính lịch sử này thì không hiểu trong đầu cô nàng nghĩ tới chuyện gì. Ánh mắt Nha đang lén lút nhìn về phía Trần Huyền bên cạnh, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt như đã quyết định chuyện gì đó. ((gòi gòi, mài xong gòi, mài k thoát dk đâu con zai! tu be con tờ niu...))
Câu chuyện đang tiếp tục thì Trần Huyền như nắm bắt được điều gì đó. Bàn tay hắn bỗng chốc siết chặt, một cảm giác có chút khó thở khiến cơ thể hắn có chút run rẩy.
"Khoan đã! Hai người nói... Mẹ và anh ta chưa c·hết!"
Câu hỏi bất ngờ làm cả Vu và Thạch sững lại, ngay cả Nha đang rong ruổi trong suy nghĩ cũng giật mình.
Nhìn Trần Huyền có chút mất bình tĩnh, Thạch không kiềm được mà thở dài.
"Đúng vậy, mẹ ngươi còn sống, Tiêu có lẽ cũng còn sống...."
"Vậy..Vậy tại sao? Tại sao trước đó các ngươi nói với ta hai người họ đ·ã c·hết! Trong kí ức của ta cũng nhớ..."
Nói đến đây bỗng chốc Trần Huyền cảm thấy đầu hắn đau như búa bổ, cơn đau bất ngờ làm Trần Huyền dần trở nên mất kiểm soát.
Trên người hắn gân xanh đã nổi lên từng cục từng cục, ánh mắt cũng dần trở nên đỏ thẫm, trong miệng bắt đầu phát ra những tiếng gầm gừ như dã thú. Cảm giác điên cuồng sâu trong nội tâm lại bắt đầu muốn trỗi dậy.