Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 65: Trò Chuyện Trong Đêm




Chương 65: Trò Chuyện Trong Đêm

"Cha....! Là ngươi sao?"

Trần Huyền có chút không tin vào mắt mình nhìn vào thân ảnh trước mắt. Vốn hắn nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại hình bóng ấy nữa, nhưng thói đời đôi khi lại kì lạ như thế. Khi mà hắn đã sắp từ bỏ thì bất ngờ lại đến với hắn.

"Ha ha, Đã là thủ lĩnh một bộ lạc mà sao lại khóc thế kia!"

Thạch đứng đó cười lớn, tuy vậy trong ánh mắt Thạch cũng đã đỏ lên. Có những lúc bản thân hắn đã nghĩ là mình sẽ không thể quay về được nữa. Nhưng luôn có một hình ảnh trong đầu khiến hắn không thể cứ thế mà buông bỏ. Cứ như vậy, hắn trải qua ranh giới của sự sống và c·ái c·hết không biết bao nhiêu lần, cuối cùng thì nhân hoạ đắc phúc hắn không những sống mà còn qua đó đột phá thành dũng sĩ bậc cao đầu tiên của Viêm bộ.

"Sống...Sống là tốt rồi! Nhưng mà khoan.... Mặt người làm sao thế kia?" Trần Huyền run run giọng nhìn về khuôn mặt đối diện.

Lúc trước do quá kích động mà không để ý kĩ, nay nhìn lại mới thấy khuôn mặt Thạch đã không còn được bình thường. Một bên tai đã không còn nữa, xung quanh đó là một mảng lớn vết sẹo như bị phỏng đang gồ cục lên đỏ au nhìn rất đáng sợ.

Thấy Trần Huyền đang nhìn vào v·ết t·hương cũ của mình, Thạch chỉ cười rồi nói không sao.

"Tốt rồi! Thạch còn sống, Thủ lĩnh cùng mọi người cũng đã trở về. Mọi thứ đều tốt đẹp, chúng ta vào nhà rồi nói." Vu đứng bên cạnh cắt ngang câu chuyện của hai cha con.

Trần Huyền cũng gật đầu đồng ý.



"Được, ta cũng có một số chuyện cần hỏi hai người. Đi thôi!"

Sau khi phân phó Trùng dẫn đám nô lệ kia đi vào trong hang động ở tạm, Trần Huyền liền cùng Vu và Thạch trở lại ngôi nhà của mình.

Vốn ban đầu Trần Huyền định sẽ chia nhóm nô lệ ra ở vào những ngôi nhà còn thừa, nhưng suy nghĩ tới cảm nhận của những tộc nhân cũ của Viêm bộ thì hắn lại thay đổi chủ ý. Đám nô lệ kia chưa có đóng góp gì cho bộ lạc mà đã được hưởng ưu đãi giống tộc nhân cũ thì dù cho mọi người có không dám ý kiến nhưng trong lòng chắc cũng sẽ không thoải mái. Hắn cũng không thể vì bản thân là thủ lĩnh mà không thèm quan tâm đến cảm nhận của tộc nhân được. Vậy nên trước mắt dàn xếp như vậy là hợp lý nhất, một thời gian nữa khi Viêm bộ đã quen với đám người kia thì sẽ sắp xếp lại sau.

Trong ngôi nhà đã được đốt lửa sưởi ấm, lúc này bên trong đã ngồi đầy những nhân vật quan trọng của Viêm bộ.

"Thủ lĩnh có điều gì muốn hỏi chúng ta?" Vu mở lời bắt đầu câu chuyện.

Trần Huyền có hơi chút do dự, nhưng sau một hồi đắn đo hắn liền cất tiếng hỏi:" Có một chuyện ta vẫn không rõ lắm, ta cảm giác bây giờ cơ thể của mình rất mạnh. Dường như có một sức mạnh nào đó bên trong người ta, nhưng nhất thời ta khó có thể khống chế được. Ta cũng đã thử nhưng cảm thấy nó không giống với sức mạnh của Chiến sĩ bình thường lắm."

Nói xong Trần Huyền liền cố gắng điều động thứ sức mạnh bên trong cơ thể. Dần dần bên ngoài cơ thể hắn như bốc lên một luồng khí màu đỏ, trên mặt cũng dần ẩn hiện những đường vân máu, hô hấp của hắn trở nên nặng nề, hai bàn tay đã nắm chặt lại như đang cố áp chế thứ gì đó.

"Dừng lại!!!!"



Một tiếng quát lớn vang lên làm Trần Huyền cùng đám người xung quanh giật thót, Trần Huyền cũng vì tiếng quát mà thoát ra khỏi trạng thái ban nãy.

Lúc này Thạch và Vu đã đứng phắt dậy, hai mắt trợn trừng nhìn thẳng vào Trần Huyền làm hắn có chút chột dạ. Không phải là hắn đã gây ra chuyện gì không hay chứ?

"Tất cả ra ngoài! Nha ở lại."

Vu lúc này lấy lại bình tĩnh ngồi xuống rồi ra lệnh với đám người.

Mặc dù không biết có chuyện gì nhưng vì Vu đã ra lệnh nên cũng không ai dám lưu lại thêm. Sau khi tất cả ra ngoài và đóng cửa lại, bên trong nhà chỉ còn 4 người ngồi đó cùng với ánh sáng từ căn bếp lửa vẫn đang bập bùng.

Ánh mắt Vu và Thạch nhìn nhau như đang trao đổi chuyện gì đó. Một lát sau Thạch lên tiếng:

"Huyền! Tại sao con lại có thứ sức mạnh này?"

"Con cũng không hiểu, nhưng có thể là do trận chiến với đàn sói lần trước. Lúc đó do tình thế quá cấp bách, Nha b·ị t·hương nặng không rõ sống c·hết, con lúc đó có chút mất bình tĩnh liền tiến lên đánh nhau với con sói lớn. Nhưng lúc đó quả thật cả hai không ở cùng một cấp độ nên con b·ị t·hương khá nặng. May mà có cơ hội nên mới làm con sói lớn kia b·ị t·hương, lúc đó máu sói chảy ra phủ kín cơ thể, con cũng uống phải không ít. Sau đó con hầu như không nhớ gì nữa, chỉ nhớ là lúc đó rất đau đớn, cơ thể như bị xé nát. Về sau khi tỉnh lại nghe đám người kể con mới biết lúc mất lí trí con đã g·iết sạch lũ sói lớn rồi mới ngất đi." Trần Huyền nhớ lại.

Nghe Trần Huyền nói, cả Thạch và Vu như đã xác định với nhau. Bỗng Vu lên tiếng:

" Có lẽ cũng lên đem mọi chuyện nói với hai người các ngươi rồi!"



Thạch nghe vậy cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Có chuyện gì hai người giấu mọi người sao?" Trần Huyền và Nha hai mặt nhìn nhau đầy hồ nghi.

Vu ngồi đó trầm tư cúi đầu tạm thời không nói, như thể đang cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ một cách hợp lý.

Trong lúc đó, Thạch liền kể lại cho Trần Huyền nghe về tình huống của hắn sau khi bị lạc với đoàn người.

Theo như lời Thạch thuật lại thì sau khi đám người tháo chạy, hắn ở lại cản chân con sói đầu đàn. Do có rất dày kinh nghiệm chiến đấu, cộng với lợi dụng địa hình xung quanh nên Thạch dần dần lấy được ưu thế. Sau khi đã gây ra cho con sói rất nhiều tổn hại thì hắn cũng không khá hơn chỗ nào, trên người cũng đã chằng chịt v·ết t·hương.

Khi mà cả hai đã dần dần đuối sức thì bất ngờ con sói kia lại có dấu hiệu muốn đột phá. Nếu để nó thành công thì Thạch cầm chắc c·ái c·hết, tộc nhân khác cũng sẽ không thoát được. Bởi vậy Thạch quyết định liều mạng cùng c·hết với con sói. Chiến đấu lúc này đã thảm liệt ngoài sức tưởng tượng, sau khi chém mù một con mắt của con sói thì Thạch cũng bị cào đứt một bên tai. Do không có thời gian để dùng Giáp cốt chữa trị nên Thạch đành liều mạng dùng một thanh củi đang đỏ lửa dí thẳng vào bên tai để đốt cháy v·ết t·hương giúp cầm máu, vết sẹo bỏng cũng từ đó mà ra.

Sau một hồi chiến đấu khốc liệt, do thấy có vẻ như mình sắp không còn sức nữa mà con sói có vẻ vẫn đang mạnh lên. Thạch quyết định dẫn con sói đi ngược lại với hướng mọi người rời đi trước đó. Một người một sói cứ thế vừa đánh vừa di chuyển, cho tới khi tới một con thác nhỏ thì Thạch cũng nỏ mạnh hết đà. Sau khi bị con sói đánh văng xuống con thác thì hắn cũng b·ất t·ỉnh, chuyện sau đó thế nào hắn cũng không biết. Sau khi hắn tỉnh lại thì thấy mình bị dạt vào một bên bờ sông, may mắn làm sao hắn không bị đám thú săn để ý tới.

Vốn muốn tìm Giáp cốt để chữa thương nhưng có lẽ lúc bị dòng thác cuốn đi thì những miếng Giáp cốt đó cũng bị mất. Vì thế hắn phải tự mình chống chọi, sau một cơn sốt cao cửu tử nhất sinh thì hắn kì diệu đột phá tới cao cấp. Khi đã có thể đi lại bình thường, hắn quay về tìm kiếm mọi người nhưng không có dấu vết, cực chẳng đã hắn đành tìm đường trở lại bộ lạc.

Sau khi gặp Vu và được lão thông báo mọi người an toàn và đã lên đường tới Muối bộ giao dịch thì hắn mới thôi lo lắng mà ở lại Viêm bộ chờ đợi.

Nghe xong câu chuyện cả Trần Huyền và Nha đều không ngờ Thạch đã trải qua chuyện như thế. Nhưng dù sao cũng coi như nhân hoạ đắc phúc, dù cho có thêm vài v·ết t·hương nhưng việc đột phá cũng coi như là việc đáng mừng. Nhất là sắp tới Viêm bộ sẽ phải đón những cuộc chiến không thể tránh khỏi, một dũng sĩ cấp cao đủ để thay đổi cả một chiến cuộc.