Chương 64: Gặp Lại
Trong lúc Căn đã buông lỏng cảnh giác, thì ở cách đó chỉ tầm hai ba chục mét.
Một cánh cung đã kéo căng, mũi tên từ phía sau một thân cây dần dần chuyển hướng về phía Căn vẫn đang ngồi đó.
Trùng hướng mũi tên về phía Căn, ánh mắt bình tĩnh không cảm xúc như đang nhìn một con mồi đã chuẩn bị đón nhận c·ái c·hết đã được định trước.
"Vúttt..... Phốc..! "
Một tiếng xé gió theo ngay sau đó là âm thanh xuyên thấu vang lên.
Thân ảnh phía trước đổ sập xuống mặt tuyết mà không kịp phát ra một âm thanh gì.
Trùng từ từ bước tới, ngồi xuống bên cạnh cái xác. Sau khi lật cái xác trở lại Trùng có hơi chút sững sờ.
"Căn..! Đáng ra ngươi không cần c·hết!" Trùng lẩm bẩm trong miệng.
Tuy có hơi bất ngờ vì người đi theo sau này lại là Căn, nhưng dù có là ai đi nữa thì nếu đã có âm mưu với Viêm bộ của hắn thì sẽ đều phải c·hết.
Bình tĩnh bẻ gãy hai đầu mũi tên cắm xuyên qua đầu, Trùng sau đó liền vùi lấp xác của Căn trong đống tuyết. Sau này tuyết sẽ càng ngày càng dầy, sẽ không có ai phát hiện ra cái xác này ở đây. Đợi đến khi tuyết tan thì lũ thú đói sẽ giúp hắn giải quyết hết những gì còn lại.
Sau khi thấy đã xong việc, Trùng liền theo đường cũ quay trở lại.
======
Quay trở lại với Trần Huyền và Diệp
Ngay sau khi Trùng rời đi, Diệp đã hướng tới Trần Huyền đặt câu hỏi.
" Thủ lĩnh, sao lại chỉ g·iết người Muối bộ? Còn hai bộ lạc kia thì sao?"
" Giết Muối bộ là vì bọn hắn quá mạnh và đông. Viêm bộ đối đầu với bọn hắn sẽ có khó khăn. Còn Thụ bộ và Thạch bộ..." Nói đến đây Trần Huyền cười cười:" Chỉ là con mồi thôi!"
" Con mồi?" Diệp vẫn là có chút không hiểu.
"Viêm bộ cần người, hiện tại cũng còn không đủ. Bạch bộ lạc sớm muộn sẽ gia nhập vào chúng ta. Nhưng Thụ bộ và Thạch bộ thì phải đánh. Thay vì chúng ta phải vất vả tìm bọn chúng, thì để bọn chúng tự tìm đến chúng ta không phải tốt hơn?" Trần Huyền trả lời.
"Đúng rồi! Chúng ta có cung tên và tường bao, chỉ cần bọn hắn đến thì chúng ta có thể dễ dàng đánh bại."
Đã sớm biết đến sự lợi hại của hai thứ kia nên Diệp cũng nhanh chóng hiểu ra ý của Trần Huyền.
Một lúc sau, trong khi cả hai vẫn còn đang ngồi nói chuyện thì từ phía trước có tiếng động truyền tới. Diệp phản ứng nhanh chóng đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước.
" Ai...?"
" Là ta!" Trùng chầm chậm bước ra từ trong bóng tối.
Thấy Trùng trở về, hai người Trần Huyền và Diệp mới buông lỏng ngồi xuống.
"Thế nào? Làm xong?" Trần Huyền nhìn Trùng ngồi xuống phía trước liền hỏi.
" Là Căn của Muối bộ, hắn c·hết!" Trùng vẫn rất kiệm lời.
"Là hắn sao! Hai người kia có phát hiện ra không?"
Trần Huyền có hơi ngạc nhiên, hắn cũng không nghĩ Muối bộ vậy mà lại phái Căn đi theo dõi bọn hắn. Việc Căn c·hết ở đây quả thật cũng coi như một thiệt hại lớn cho Muối bộ.
Nghe câu hỏi, Trùng hơi trầm ngâm rồi trả lời:" Chắc là không, bởi ta không thấy có động tĩnh gì. Có lẽ bọn chúng cách nhau khá xa."
"Được rồi, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi thôi, ngày mai sẽ lên đường một mạch quay trở lại."
Hai người kia nghe vậy cũng đồng ý rồi quay trở lại chỗ ngủ của mình.
Không gian nhanh chóng chìm vào yên lặng, chỉ còn vài người còn thức làm nhiệm vụ canh gác là còn đi lại.
Một đêm lạnh lẽo mau chóng trôi qua...
Hôm nay mọi người dậy khá sớm, do đã thành thói quen nên đám người nhanh chóng chia nhau ra làm phần việc của mình.
Ngoài việc nấu canh hầm ra thì Trần Huyền còn để mọi người nướng thêm chút thịt khô cho chúng mềm ra. Phần thịt này sẽ được cuốn vào da thú để giữ ấm chuẩn bị cho bữa trưa. Hôm nay sẽ không dừng lại để nấu ăn nữa mà sẽ đi luôn một mạch cho tới khi trở lại Viêm bộ.
Không khí rất ồn ã, vang vọng cả một góc rừng. Đây cũng là ý của Trần Huyền, nhỡ đâu hai tên thám tử kia ngủ quên thì lại hỏng việc của hắn.
Đám người sau khi ăn uống cùng thu dọn đồ đạc xong thì liền lập tức lên đường. Về phần Diệp thì sau khi được Trần Huyền dặn dò gì đó thì đã sớm trở về từ trước.
Trên đường đi, đám người vừa đi vừa cố tình để lại dấu vết tiện cho hai thám tử lần theo dễ dàng.
Hai tên bám đuôi vừa trốn vừa tránh bám theo phía sau vừa đói vừa lạnh. Do Viêm bộ đi một mạch không ngừng lại nên cả hai cũng phải gắng hết sức bám theo, vừa đói lại phải chịu lạnh đúng là khổ không thể tả.
Sau gần một ngày bôn ba, đoàn người cuối cùng cũng về gần tới khu vực của Viêm bộ. Đi thêm một đoạn, dòng sông quen thuộc đã hiện ra trước mắt.
Nhìn dòng sông vẫn còn đang chảy chậm chậm khiến những tộc nhân Viêm bộ đều nhẹ nhõm nở nụ cười. Tất cả đều nhớ rằng chính dòng sông này đã bắt đầu thay đổi toàn Viêm bộ, bọn hắn có ngày hôm nay ngoài việc nhờ thủ lĩnh ra thì dòng sông này cũng đóng vai trò không nhỏ.
Đi thêm một đoạn nữa, từ xa xa mọi người đã thấy vài bóng người đứng chờ sẵn ở ngoài cổng chờ đợi.
"Huyền, Huyền...!"
Một giọng nói hết sức quen thuộc vang vọng khiến Trần Huyền bất giác nở nụ cười. Hắn đi nhanh về phía cổng, bóng dáng nhỏ nhắn kia cũng không chần chờ mà lập tức lao tới ôm chầm lấy cổ hắn.
"Ha ha ha... Ta về rồi, có nhớ ta không?" Trần Huyền cũng vui vẻ cười lớn.
"Nhớ, Ngày nào ta cũng đợi ngươi quay về." Nha lúc này vẫn đang đu đeo trên người Trần Huyền vừa nói vừa cười, có thể nhìn ra cô nàng đang rất phần khích.
"Cô nàng ngốc này! Trời lạnh như vậy, ngươi mà bệnh ta sẽ đau lòng. Từ nay không được thế nữa, biết chưa!" Trần Huyền giọng đầy cưng chiều.
Đích thực trong khoảng thời gian vừa rồi hắn cũng rất nhớ cô nhóc nhí nhảnh này. Kể ra có tính gộp cả hai đời người lại thì đây cũng là lần đầu tiên hắn có cảm giác thích một người nào đó. Có lẽ cảm giác như tình đầu này làm hắn vừa lạ lẫm lại vừa mong chờ.
Cả hai người chỉ tách ra khi Vu tiến tới nói chuyện với Trần Huyền.
"Về rồi sao? Tộc nhân đều muốn ra đón thủ lĩnh cùng mọi người, nhưng Diệp đã nói trước nên chỉ có vài người chúng ta thôi. Tộc nhân khác thì đều ở bên trong."
Trần Huyền thả Nha xuống, nhìn Vu cười nói.
"Không làm vậy thì cá sẽ không dễ mà cắn câu. Haha..."
Lúc này đám người phía sau cũng đã đi tới, nhìn đoàn người đông đúc khiến Vu không khỏi giật mình. Lão không ngờ tới lần này Viêm bộ lại thu hoạch lớn như thế, trong khi những thứ mang đi chỉ là vài thứ làm từ đất và một chút muối mà bọn hắn nhặt được.
Thấy tất cả đã tập trung trước cổng, Trần Huyền liền để tất cả di chuyển vào bên trong. Cầu treo ngay sau đó cũng được kéo lên, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một hàng tường gỗ kéo dài.
Phía xa ẩn ẩn sau vài gốc cây, hai bóng người ẩn nấp ở đó một lúc rồi cũng nhanh chóng rời đi. Vốn đều muốn tiến tới quan sát kĩ hơn nhưng phía trước đã bị Viêm bộ dọn dẹp sạch sẽ thành một khoảng trống trải, nên hai người kia cũng không dám liều tiến lại gần hơn. Nhưng trước đó đã thấy Viêm bộ chỉ có lác đác không tới chục người ra đón làm bọn hắn nghĩ quả thật Viêm bộ đã không còn lại bao nhiêu người. Nhiêu đó đã đủ để quay trở lại báo cáo với thủ lĩnh, bọn hắn cũng không muốn liều mạng chính mình.
Đoàn người sau khi đi qua cổng tường bao tiến vào khu nội bộ thì đều mở to mắt nhìn về khung cảnh trước mắt. Nhóm nô lệ thì khỏi cần nói, nhưng đến các tộc nhân của Viêm bộ cũng đều mang vẻ ngạc nhiên trên mặt.
Ở dưới chân mọi người là một con đường đất rộng lớn đã được dọn dẹp sạch sẽ kéo dài từ cổng thành vào tận cùng bên trong. Ở cuối con đường là một dãy nhà đất đã được xây dựng xong nằm thẳng một hàng. Phía trước dãy nhà là một con đường nhỏ hơn tách ra từ con đường chính chạy dọc theo dãy nhà. Ở phía cuối cùng là một dãy nhà nhỏ hơn, có vẻ như là nhà vệ sinh cũng đã được xây dựng hoàn thiện.
Khác với vẻ im lìm bên ngoài thì ở bên trong tộc nhân Viêm bộ đang rất nhộn nhịp làm việc, kể cả người lớn và trẻ em. Tất cả đều rất hăng hái, nụ cười thường xuyên có thể nhìn thấy, khác xa so với vẻ trầm lắng lúc ban đầu.
Vu đến bên cạnh Trần Huyền, cả hai đứng song song nhìn về khung cảnh yên vui trước mắt.
"Công việc thủ lĩnh dặn trước đó đều đã làm xong hết rồi. Không phải đi kiếm đồ ăn, tất cả đều tập trung làm việc nên tiến triển rất nhanh."
"Rất tốt! Không ngờ tới mọi người lại làm nhanh như vậy, ta có chút bất ngờ." Trần Huyền cũng vui mừng nhìn quanh.
"Bất ngờ? Không! Còn điều bất ngờ hơn." Vu bí hiểm cười cười.
"Ồ! Thế sao? Vậy ta phải xem xem bất ngờ Vu nói là gì mới được."
Nói xong Trần Huyền liền dẫn đầu đám người đi vào bên trong. Tới khi đi tới khu nhà đất, bỗng Trần Huyền sững người đứng c·hết trân, ánh mắt đã đỏ lên nhìn vào bóng hình quen thuộc trước mắt.
==========
Tình hình là sau một quá trình bế quan tu luyện cần cù thì tại hạ đã thành công kết đan bước vào con đường tu đạo. Nhưng không hiểu sao đạo lữ của ta lại nhất quyết nói là ta kết không phải đan mà là kết sỏi.
Tuy đã hết lòng giải thích nhưng ai bảo mệnh môn của ta bị nàng nắm trong tay. Cho nên không còn cách nào khác ta đành để nàng đưa đi phá huỷ nó.
Do bị tổn thương nặng nề tới nguyên khí, cho nên taị hạ đành phải bế quan thêm một thời gian tại y quán. Vì chỉ có thể sử dụng pháp khí cầm tay nên ta không thể đưa công pháp lên đều đặn được.
Rất mong các đạo hữu thông cảm!!!!!!!!!!!!